Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước mặt anh mà lại còn dám ăn hiếp vợ anh!
Mộc Đoàn đã biết chuyện này là do lỗi của nhà họ Mộc, ông đến đây chẳng qua cũng chỉ để bàn chuyện với Cố Văn, nhưng thật không ngờ rằng Mộc Diệp vậy mà cũng tận dụng triệt để, đến đây để chỉ tội.
Mộc Đoàn vốn rất mất mặt với Cố – Văn về chuyện này, lập tức sắc mặt ông__’ trở nên lạnh lùng.
“Chuyện của người lớn sao cháu lại xen vào nói leo? Nhanh về nhà đi, đừng có ở đây làm mất thể diện!”
Mộc Diệp không hiểu tại sao ông nội lại tức giận: “Ông nội, cháu biết ông rất tức giận với Mai, nhưng cho dù nói thế nào đi nữa nó cũng là em gái của cháu, ông không nên quá trách nó.”
Trong mắt người ngoài nhìn thấy, tưởng chừng như là Mộc Diệp thật sự là nghĩ cho đứa em gái này.
Thật đáng tiếc, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phải là kẻ ngốc, nguyên do của chuyện này là gì, trong lòng ai cũng đều có một suy nghĩ riêng.
Sở Phong và Lăng Khải suýt chút nữa bật cười, cả hai đều nhìn Mộc Diệp như nhìn kẻ ngốc, rồi lại nhìn Mộc Đoàn, hàm ý rất rõ ràng: cháu gái nhà họ Mộc các người nuôi lớn lại có tính cách như này sao?
Bản thân đã làm chuyện sai lầm, lại vẫn còn ở đây giả vờ ngớ ngẩn, làm bộ bất bình cho Mộc Mai, nhưng thực chất.
là đang xúi giục mâu thuẫn, tiếp tục bôi _’ nhọ Mộc Mai. “Cháu im miệng đi!” Mộc Đoàn bị chọc tức đến mức sắc mặt tái nhợt: “Cháu lập tức cút về nhà cho ông, về đến nhà ông sẽ tính sổ với cháu sau.”
Mộc Diệp sửng sốt, không biết tại sao ông cụ không mắng Mộc Mai, mà lại mắng mình một trận.
Chuyện này là sao?
Thấy dáng vẻ Mộc Diệp không rõ nguyên do, Sở Phong trực tiếp cười †o: “Đã sớm nghe nói cô cả nhà họ Mộc thông minh lanh lợi, tôi thấy chắc cũng chỉ là có cái tiếng thôi.”
Tất cả mọi người ai cũng hiểu, chỉ một mình cô ta là không hiểu tại sao, vậy mà cũng xem như thông minh?
Hoàn toàn chính là ngu ngốc!
“Câu này của anh là có ý gì?” Tuy biết người nọ là đang sỉ nhục mình, nhưng nhà họ Sở ở Hà Thành cũng là nhà giàu có số một số hai, nên cô không tiện trở mặt với bọn họ.
“ý ở trên mặt chữ ấy.” Sở Phong cười nói: “Con mắt nào của cô nhìn thấy ông nội cô trách Mộc Mai 2 Mà tới đây làm người tốt? Phụt, cô đúng là cười chết tôi mà, ha ha ha.”
Sau khi Sở Phong nói xong, Mộc Diệp mới kịp phản ứng lại, thảo nào ban nãy ông nội không cho mình nói chuyện, hóa ra là vì chuyện này.
Chẳng lẽ Mộc Mai đồng ý chuyện của mình rồi lại đổi ý?
Nghĩ như thế, cô ta lập tức nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Mộc Mai, cũng không giả bộ người tốt gì nữa, mồm miệng lạnh lùng nói: ‘Mộc Mai, mày chờ đó cho tao!”
Cô ta nói xong trực tiếp nổi giận rời đi, dáng vẻ bước đi kia hoàn toàn chẳng dính dáng tý xíu nào với cái mác thiên kim tiểu thư hết.
Mộc Mai biết được một chút quá trình sự việc, nhưng mà không biết vì sao sẽ phát triển trở thành như vậy, ban đầu cô đã chuẩn bị để nhận cơn giận dữ của Mộc Dự.
“Văn, ban nấy anh nói gì với ông nội vậy?”
“Không có gì.’ Cố Văn trả lời: “Chỉ cho ông ấy biết sự thật mà thôi.”