Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Dù sao người cũng đã gả đi rồi, cũng coi như là gạo đã nấu thành cơm, chúng ta chỉ cần bảo toàn Diệp là được.’ Tô Ngọc Vân biết rằng mình chưa từng được được ba ưa thích, nhưng mà bà ta đã nhãn nhịn được bao nhiêu năm nay, cho nên bà ta cũng không muốn bàn cãi gì với ông cụ.
“Hiện giờ chỉ có thể làm như thế thôi. Vừa nãy ông nội con đã nói rồi, nếu như còn muốn để con vào nhà họ Cố thì phải nghe theo ý kiến của ông ấy, đợi ngày mai mẹ sẽ đi hỏi ông con rốt cuộc là có kế hoạch thế nào.”
Thật ra, còn có một việc nữa khiến Mộc Sĩ nghĩ hoài không ra, rốt cuộc là vì ông không nghe theo sự sắp đặt của ba mới khiến ông ấy nổi giận như vậy, hay còn vì nguyên nhân nào khác?
Nếu cần, ông ta cũng muốn tìm người để điều tra xem có nguyên cớ gì trong đó không.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Mai bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lấy điện thoại di động ra, hóa ra là số cuộc gọi của ông nội, từ khi cô chuyển đi, ông nội vẫn chưa hề gọi lại cho cô.
Mộc Mai vốn đang còn ngái ngủ, lập †ức tỉnh táo lại, sau đó nhẹ giọng bắt máy: ‘Alo, ông nội, sáng sớm ông gọi con có chuyện gì sao?”
“Lần trước tụi con vê nhà vợ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày trọng đại mà rối loạn thành ra như thế, ông biết đã khiến cho con rất thất vọng. Hôm nay con cùng Cố Văn về nhà lần nữa đi.”
Giọng điệu của Mộc Đoàn ôn hòa hơn nhiều so với lúc ở buổi đấu giá từ thiện, nhưng nó khiến cho Mộc Mai có chút không quen.
“Nhưng mà…”
“Đừng lo lắng, sẽ không có ai bắt nạt hai đứa nữa đâu.” Mộc Đoàn hiểu được nổi khó khăn của Mộc Mai, chỉ trong mấy ngày, ở nhà đã năm lần bảy lượt xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, cho dù là người khác cũng sẽ thất vọng về gia đình nhà mẹ.
Mộc Mai có chút hoảng hốt, ông nội chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô như thế này, năm đó khi ba vẫn còn, mối quan hệ của cô và ông nội cũng khá tốt, những sau khi ba cô mất, cô chuyển khỏi nhà họ Mộc, mối quan hệ giữa cô và ông nội trở nên ngày càng xa cách.
“Con biết rồi, trưa hôm nay con sẽ đưa Cố Văn về.”
“Ừm” Đầu dây bên kia im lặng, hai người cũng không còn chuyện gì để nói nên cúp điện thoại.
Cố Văn lấy tay chống căm và nhìn người phụ nữ vừa gọi điện thoại xong: “Nói xong rồi à.”
“Ừm…a…..” Mộc Mai giật mình: “Anh…. dậy rồi sao.” Sau đó, sắc mặt lập tức đỏ bừng, Mộc Mai chưa bao giờ ngủ chung giường với đàn ông, cảnh †ượng ngượng ngùng như vậy khiến Mộc Mai vô cùng xấu hổ.
“Vừa rồi lúc em bắt điện thoại thì tôi cũng đã dậy theo, sao vậy, ông nội em kêu em về à?”
“Không phải kêu tôi, mà là kêu chúng ta cùng về, có lẽ là vì lần trước trở về nhà vợ gặp phải sự việc ầm ï như vậy, ông nội không nhịn nhục được nên muốn mời hai người chúng ta cùng nhau trở về lần nữa.”
Mộc Mai không hề giấu giếm điều gì.
Cố Văn trực tiếp ngồi dậy, nhìn người phụ nữ trước mặt: ‘Em không muốn được trở về nhà họ Mộc lần nữa sao?”
Trên mặt Mộc Mai thoáng qua một nét u sầu: “Quay về thì cũng có ích gì đâu? Cũng chỉ lại bị cả nhà chú út ức hiếp, vậy chỉ bằng chuyển ra ngoài để được yên thân một chút.”
Cô thực sự không muốn quay lại cái nơi đầy tổn thương đó, trước đây cả ba và mẹ đều cùng cô sống ở đó, dù rất vui vẻ nhưng vẫn vẫn không tránh khỏi sự tính kế của nhà chú út.
“Đó là bởi vì chú em đã lấy đi những thứ em nên có. Nếu tôi là em, sẽ nghĩ mọi cách để lấy lại lòng tin của ông nội, như vậy em có trở về lại nhà họ Mộc cũng sẽ có hy vọng, những người đó không muốn em sống tốt thì hà cớ gì em lại cho bọn họ sống dễ dàng chứ?”