Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Nam tỉnh táo lại, lập tức lộ ra một nụ cười hơi xấu hổ, nói: ‘À, trông sắc mặt em dâu có thể thấy được chắc tối hôm qua ngủ rất ngon.”
“Anh cả tới đây rốt cuộc có chuyện gì thế?” Mộc Mai không muốn lòng vòng với người đàn ông này.
“Nếu em dâu đã đi thẳng vào vấn đề hỏi anh, vậy thì anh cũng không giấu nữa. Em có biết em trai anh đi đến công †y con ở nước ngoài làm gì không?”
Cố Nam nhếch chân bắt chéo tựa vào sô pha, dáng vẻ trông như một tên ăn chơi.
“Đương nhiên là đi xử lý công việc, có điều em không hiểu chuyện của công ty và cũng không muốn biết. Đàn ông hẳn là nên có không gian của mình, em không muốn nhúng tay vào.”
Mộc Mai có thể mang máng cảm nhận được người đàn ông này hình như có ý châm ngòi chia rẽ cô và Cố Văn.
“Không ngờ lòng dạ của em dâu lại thoáng thế đó, lẽ nào em không muốn biết em trai anh đi ra nước ngoài gặp ai, hay là đang làm cái gì ư?”
“Anh cả này, em tin rằng ban nấy em đã nói vô cùng rõ ràng rồi. Chẳng lẽ, sau này mỗi một chuyện mà Cố Văn làm em đều phải đi theo đằng sau mông anh ấy, sau đó hỏi anh ấy đi làm gì hả? Chúng em là vợ chồng chứ không phải trông coi tội phạm, anh ấy muốn làm cái gì là quyền tự do của anh ấy, em cũng không cần thiết phải hạn chế anh ấy này kia.”
Mộc Mai không để ý đến lời khuyên bảo tận tâm của Cố Nam. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Nam cau mày, anh ta không ngờ tính tình Mộc Mai lại cứng cỏi như vậy.
Hai người ai cũng không nói gì một lúc lâu, chị An đứng ở phòng bếp nhìn thấy hai người không nói câu nào, thì trái tim nhấc lên tận cổ.
Bây giờ, Mộc Mai đắc tội Cố Nam vì Cố Văn, e rằng cuộc sống sau này sẽ không yên ổn.
Chị An bưng nước đi tới nói: ‘Cậu cả, trên đường đến đây chắc cậu cũng khát nước rồi, đến uống miếng nước đã cậu.
Thấy bộ dáng cung cung kính kính của chị An, Cố Nam lập tức thay đổi thái độ: “Chị An, thế mà chị vẫn còn chăm sóc cho em trai tôi à, thật sự là vất vả cho chị rồi.”
“Cậu cả nói gì vậy, hồi đó nhờ có cậu hai không chê tôi nên mới có tôi của ngày hôm nay, người sống trên đời là phải biết cảm ơn.”
Chị An cũng không sợ Cố Nam, cô ta gặp được chuyện này không phải là lần một lần hai, từ khi Cố Nam ngồi lên vị trí tổng giám đốc kia, bất kể là Cố Văn có được cái gì thì anh ta đều mơ ước cướp cho bằng được, cho dù là bảo mẫu chăm sóc cho Cố Văn như cô ta.
“Chị nói rất đúng, người sống trên đời nhất định phải biết cảm ơn, có một số việc nên làm như thế nào, tôi tin rằng trong lòng chị biết rất rõ.’ Trong lời nói của Cố Nam có vẻ có ý gì đó, Mộc Mai cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.
Cố Nam lấy điện thoại di động ra, sau đó lướt đến thư viện, rồi đưa cho Mộc Mai: “Tôi biết làm thế này là đẩy em trai mình rơi vào tình cảnh vô tình vô nghĩa, nhưng mà tôi không làm thế thì lại vô cùng có lỗi với em.”
Mộc Mai nhàn nhạt liếc nhìn hai người đang ôm nhau trên màn hình di động, trong đó có một người là Cố Văn, chồng cô.