Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Đình cầm quả táo trên bàn kia đưa đến trước mặt Mộc Mai, nhưng mà Mộc Mai còn chưa đưa tay nhận quả táo kia thì Cố Đình đã ném nó lên mặt đất: ‘Ôi chao, thật ngại quá, quả táo lớn quá ba cầm không chắc.”
Mộc Mai nhìn thấy quả táo kia dính bụi bẩn, cô nhíu mày lại, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
“Mộc Mai, ba biết con là một người thông minh, quả táo này từ được nhập về từ nước ngoài nên vị thơm ngọt ngon miệng hơn loại trong nước, nhưng nó đã rơi trên mặt đất, không thể ăn được nữa. Chỉ là một quả táo bỏ đi thôi, chỉ cần một lúc thì con có thể dọn sạch và vứt nó vào thùng rác rồi, cho nên con không cần phải lo lắng.”
Cố Đình nói xong thì đi thẳng vào phòng bếp, nhìn người hầu nấu đồ ăn, bắt đầu soi mới.
Nhưng Mộc Mai vẫn nhìn quả táo nằm trên đất kia, ông ta đang ám chỉ quả táo này chính là Cố Văn. Cho dù trước đó anh giỏi giang tuấn tú thế nào, vừa miệng ngọt ngào thế nào, thì bây giờ cũng chỉ là một kẻ tàn phế, không thể ở nơi thanh nhã được.
Cô không thể tin được, cha mẹ Cố Văn lại là loại người thế này. Chẳng lẽ Cố Văn không phải con trai ruột do bọn họ sinh ra sao? Sao cứ muốn làm chuyện hủy hoại đời con trai mình thế này?
Mộc Mai nhặt quả táo kia lên, đi thẳng vào phòng bếp. Cô mở vòi nước đặt quả táo kia dưới vòi nước rồi rửa sạch, chỉ trong giây lát, quả táo kia vẫn sạch sẽ như mới. Sau đó, Mộc Mai đưa quả táo đến trước mặt Cố Đình: “Ba, quả táo này thật sự nhập từ nước ngoài về, vô cùng đắt giá, nếu rơi xuống đất mà lại không ăn chẳng phải hơi lãng phí sao. Cho nên chỉ cần rửa qua một lần, thì quả táo bị vứt bỏ cũng có thể ăn được.”
Mộc Mai đưa quả táo đến trước mặt Cố Đình, quả thật giống hệt như quả táo chưa từng rơi trên mặt đất vậy.
Trên mặt Cố Đình tỏ vẻ kinh ngạc, ông không ngờ rằng cô gái này lại nhanh mồn nhanh miệng như thế, quả táo bị vứt bỏ chỉ cần cọ rửa một chút đã có thể ăn, vậy mà cô gái này cũng nghĩ ra được.
“Nếu dính bụi bẩn thì có thể rửa cho sạch sẽ, nhưng nếu là quả táo hỏng thì sao?” Cố Đình lại hỏi lần nữa.
“Hỏng thì càng dễ giải quyết, hỏng thì có thể cắt bỏ chỗ hỏng đi, để lại chỗ tốt, chẳng phải vẫn có thể ăn như bình thường sao? Ba cảm thấy thế nào?”
Sau khi nói xong, Mộc Mai còn đem quả táo đã rửa qua để vào miệng cắn một cái. Cố Đình đứng đó, trong mắt có vẻ đầy ẩn ý.
Một hồi lâu sau, Cố Đình mới cười ha ha nói: ‘Không nghĩ con là một cô gái thông minh như thế, hôm nay có chuẩn bị mấy món con thích ăn, mau tới ăn cơm đi.”
Sau khi ngồi xuống, Cố Đình nhìn người hầu gái vừa bưng thức ăn lên, nói:.
“Đi lên lầu gọi cậu cả xuống ăn cơm đi.” Chắc chắn cậu cả là Cố Nam, Mộc Mai không nghĩ đến đây mà lại gặp Cố Nam nữa. Vừa rồi lúc đi vào cũng không thấy bóng dáng người anh ta, nhưng vào lúc này lại gọi anh ta xuống, đây rõ ràng là do Cố Đình cố ý sắp xếp.
Cố Nam đi đến trước bàn ăn nhìn qua Mộc Mai, trên mặt nở nụ cười thản nhiên: “Em dâu, đã lâu không gặp.
Mộc Mai mỉm cười nói: “Anh cả thân yêu thật biết nói đùa, không phải mấy ngày trước chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”
“Sao thế? Các con đã gặp riêng rồi á?” Bạch Vũ nhìn Mộc Mai và Cố Nam.
“Dạ đúng rồi mẹ, trước đó anh cả còn cố ý đến dặn dò con, bảo con để ý đến công việc của Cố Văn ở nước ngoài.”