Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vốn nó chỉ là vài câu nói đùa thôi, em cần gì phải làm thật chứ? Nhất định phải làm âm ï để mọi người ở Hà Thành đều biết thì mới bỏ qua hay sao?”
Trong giọng nói của Mộc Diệp mang theo chút quở trách, ánh mắt đang nhắc nhở Mộc Mai thấy được rồi thì thôi.
“Được, vậy coi như là câu nói đùa đi.” Mộc Mai nói xong, lại đưa tay kéo cổ áo Liễu Trang, kéo cô ta về phía †rước.
Liễu Trang sợ hãi: ‘Buông tay ra! Cô muốn làm gì?”
“Từ hôm nay trở đi, nếu tôi còn nghe được cô nói một câu chồng tôi tàn phế, thì tôi sẽ thật sự biến cô thành tàn phế, đánh cho cô răng rơi đầy đất!”
“Cô… Cô chờ đó cho tôi!” Liêu Trang không dám ra tay với cô nữa, chỉ có thể mạnh miệng nói lời dọa dẫm, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
“Tôi để cho mấy người đi rồi sao?”
Mộc Mai thấy bọn họ quay người đi nên gọi bọn họ lại.
“Cô còn muốn thế nào nữa?” Giọng điệu của Mộc Diệp không vui. Hôm nay cô ta chịu thua thiệt ngầm là đã cho Mộc Mai mặt mũi rồi, cô ta lại còn được voi đòi tiên sao?
Mộc Mai không quan tâm đến sắc mặt của Mộc Diệp, cô đi qua, bàn tay tát lên mặt Liễu Trang: “Cái tát vừa rồi tôi trả lại cho côi”
Liễu Trang đưa tay sờ một cái, tháng trước mới sửa mũi mà đã bị cô ta đánh vẹo rồi, tức giận đến mức suýt nữa ngất đi: ‘Mộc Mai, vậy mà cô… Tôi sẽ không bỏ qua cho cô…”
Mộc Mai chỉ vào cô ta: “Sau này gọi tôi là mợ hai, còn nữa, không được dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi.”
Liêu Trang vội vã đi bệnh viện chữa lại cái mũi, Bạch Mãn cũng đi theo. Mộc Diệp hiếm khi không đi cùng, dừng lại nhìn chằm chằm vào Mộc Mai.
“Chị còn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Lúc này Mộc Mai đã không còn tức giận như vừa rồi, chuẩn bị trở về bệnh viện thăm mẹ.
“Mấy ngày không thấy, Mộc Mai, cô thật sự để tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, đừng ra dáng kiêu ngạo mợ hai gì đó với tôi. Người khác sợ nhà họ Cố, nhưng †ôi thì không!”
Mộc Diệp cô, tương lai cũng sẽ gả vào nhà họ Cố. Mà người đàn ông cô lựa chọn, tương lai sẽ là người cầm quyền của nhà họ CốI “Chị không sợ, là bởi vì vị trí này vốn nên thuộc về chị sao?” Mộc Mai chế giễu: “Sao thế? Hối hận rồi à?”
“Mộc Mai, cô đừng không biết xấu hổt”
Chuyện cô xấu hổ nhất, chính là lúc trước có hôn ước với kẻ tàn phế như Cố Văn này đây. Bây giờ thật vất vả mới lừa gạt tìm người gả thay, Mộc Mai lại nói câu đe dọa cô.
“Tôi có xấu hổ hay không cũng không cần chị quan tâm. Nhưng mà mặt mũi của chị, chị còn chưa gả đi, ít nhất cũng phải giữ thể diện chứ?”
Cô không có hứng thú đứng ở đây nói chuyện tào lao với Mộc Diệp, cầm đồ lên muốn đi.
Trong đáy mắt Mộc Diệp lóe lên tia sáng, nói với giọng điệu lạnh lùng: ‘Mộc Mai, chúng ta cùng xem, tôi thật sự muốn xem ai mới là người có thể cười đến cuối cùng.”
Sau khi hai người rời đi, ở góc khuất có một người đi ra, im lặng bấm số gọi điện thoại…
Trong văn phòng, Ngôn Bảo báo cáo xong tình hình thì lui qua một bên: “Cậu hai, mọi chuyện chính là như thế.”