Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi
  3. Chương 27-2: Cơ trưởng, cứu mạng với! (2)
Trước /60 Sau

Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 27-2: Cơ trưởng, cứu mạng với! (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Núi Bát Mễ không chỉ là dãy núi cao nhất vùng Nam Diên, mà còn là dãy núi cao nhất khu vực phía Nam tỉnh Quảng Đông, trong đó đỉnh Hái Sao cao đến hơn 1300 mét, cũng chính là ngọn núi cao nhất trong dãy này.

Lúc này cả nhóm nam nữ không đặt việc leo núi lên hàng đầu nên tốc độ cực kỳ chậm, lúc bọn họ đến được lưng chừng núi đã là 11: 30.

Thời tiết hôm nay không tính là quá tốt, nên người leo núi cũng ít, trong nhà hàng có một nửa số bàn ghế là trống. Mọi người trực tiếp đặt phòng bao, trong phòng có hai bàn, và còn giữ lại một vị trí trống cho Bùi Nhân, những chỗ còn lại mọi người vừa khéo ngồi đủ.

Chắc đây là đơn hàng lớn nhất hôm nay nhà hàng nhận được, nên ông chủ còn trực tiếp đến ghi thực đơn, nhóm đàn ông đều nhường các cô gái gọi trước.

Nhan An đối với việc ăn uống cũng không có yêu cầu gì nhiều, nhưng cô lại có nhu cầu khác. Vì thế cô chỉ đành gọi ông chủ đến và hỏi máy sưởi ở đây có thể điều chỉnh tăng một chút không.

Hôm nay Nhan An vẫn mặc chiếc áo nhung mỏng đó, vừa nãy leo núi cô cảm thấy nóng nhưng bây giờ ngồi một chỗ, hơn nữa gió ở lưng chừng núi lại lớn, những cơn gió lạnh thi nhau thổi tan cảm giác ấm nóng mà Nhan An đã tích trữ được mấy tiếng trước, lúc này ngồi trong phòng mà Nhan An còn thấy lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

Ông chủ cầm điều khiển lên xem và nói với cô là đã điều chỉnh đến mức cao nhất, chỉ cần đợi một lát sẽ ấm lên nên Nhan An chỉ đành tiếp tục chịu đựng.

Hai chiếc bàn trong phòng bao lúc này mọi người phân thành hai bên nam nữ ngồi xuống, lại bởi vì Nhan An là fan của Bùi Nhân nên mọi người đều âm thầm để lại một vị trí trống bên cạnh Nhan An.

Lúc này mọi người đã gọi xong đồ ăn, Tần Hách ngồi cạnh Nhan An lập tức giơ điện thoại lên hỏi: "Có ai chơi trò [left 4 dead] không?"

[Left 4 dead] là một trò chơi mô phỏng vô cùng hot trong ngành hàng không. Trong đó, 6-8 người lập thành một đội, bắt đầu từ lúc tổ bay lên máy bay xong sẽ gặp rất nhiều vấn đề phát sinh, chỉ cần một người trong đó phối hợp không tốt sẽ bị cảnh cáo ngay lập tức, trò chơi tiếp tục cho đến khi máy bay an toàn hạ cánh hoặc máy bay bị hủy diệt thì mới kết thúc.

Nhan An lúc đi du học thường xuyên chơi trò này, trong kỳ huấn luyện phi công mới, cô cũng cùng mấy người Trang Đống Lương lập đội để chơi, lúc đó đội hình đều là nhân viên trong Bắc Hàng, chỉ là từ lúc phải đi theo Thiền Ngật thì cô đã không có cơ hội chơi nữa.

Lúc này Nhan An lập tức giơ tay ứng tuyển: "Giữ cho tôi một vị trí phó lái nhé."

Tần Hách: "Vị trí phó lái bị cướp sạch rồi nè."

Vị cơ phó của Nam Diên lập tức vô tội chỉ vào điện thoại của mình: "Tôi không cố ý đâu, lần sau sẽ đến lượt cô ha."

Tần Hách: "Toàn đội đã vào vị trí, chỉ thiếu cơ trưởng thôi! Cơ trưởng à, anh đi đâu thế?"

Hôm nay chỉ có một vị cơ trưởng ở hiện trường, nhưng đối phương lại xua tay từ chối: "Thôi thôi, mấy người trẻ tuổi các cô các cậu chơi đi."

Tần Hách: "Vậy Nhan An lên đi! Vừa khéo là loại máy bay A330 mà cô được huấn luyện, nên chúng tôi sẽ hoàn thành giấc mộng được thăng lên cơ trưởng của cô trước hạn vậy."

Nhan An cũng không do dự, cô cầm lấy điện thoại và đăng nhập vào ngay.

Đây là một trò chơi khiến người chơi không phút giây nào có thể yên ổn.

Máy bay từ lúc mở cửa đón hành khách đã bắt đầu xuất hiện vấn đề không dứt, chẳng hạn như hành khách khoang phổ thông cứ đòi ngồi ở chỗ khoang hạng nhất, hoặc một loạt hành khách đề ra những yêu cầu vớ vẩn. Trong lúc này Nhan An vẫn mỉm cười nhìn bộ phận tiếp viên sứt đầu mẻ trán.

Lát sau, máy bay rời khỏi đường băng đang chuẩn bị bay lên thì trước đầu máy bay lập tức xuất hiện một con chim, sau khi bị đuổi đi, lại có một đàn khác bay đến.

Cơ phó lập tức nói: "Tôi cứ có cảm giác hôm nay sẽ bị đàn chim này tấn công đấy."

Nhan An: "Ấy đừng nói mấy câu xui xẻo thế chứ."

Lúc này máy bay đã chính thức bay lên, và bắt đầu một vòng hỗn loạn mới trong buồng lái.

Khoang điều khiển xuất hiện sự cố, cánh máy bay bị kết băng, còn gặp phải sấm sét, bộ phận thiết bị đo lường ngừng hoạt động, sau đó là toàn bộ thiết bị đo lường ngừng hoạt động, áp suất trong khoang điều khiển hạ xuống, trong tình huống khẩn cấp như vậy còn có hành khách khóa trái cửa nhà vệ sinh để hút thuốc.

Tần Hách đành phải nhắc nhở: "Hành khách trong đó, ngài không cần mạng nữa hả? Máy bay rung lắc mức này còn có thể hút thuốc, tay có cầm nổi thuốc nữa không hả?"

Những lời nhân vật trong game nói, khiến những người bên ngoài đều phải bật cười.

Cuối cùng bọn họ cũng kiên trì bay đến được địa điểm hạ cánh, nhưng lúc sắp hạ cánh thì thiết bị cất cánh và hạ cánh bị kẹt, Nhan An và cơ phó đều mắng to một tiếng, sau đó Nhan An lập tức hét lên: "Bay lên lại nhanh!"

Sau khi thiết bị có thể hoạt động bình thường, bọn họ mới tiếp tục hạ cánh, Nhan An và cơ phó bên cạnh đều đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình, không bao lâu, hai người đều đồng thời ngẩng đầu lên và đồng thanh hét to: "Đệch thật!"

Mà bên này, Thiền Ngật và Bùi Nhân đang vừa đi vừa nói chuyện, lúc họ đẩy cửa phòng bao bước vào, vừa khéo nghe thấy câu chửi thề đó, hai người liếc nhìn lại, lập tức nhìn thấy Nhan An đang phừng phừng tức giận cầm lấy điện thoại ngồi ở chiếc bàn phía sau.

Mấy người bàn trước nhìn thấy có người đi vào, phát hiện là cơ trưởng nhà mình, lập tức hét lên: "Bùi cơ trưởng, cuối cùng cô cũng đến rồi? Vị này là người bạn vừa nãy cô đi đón à?"

Bùi Nhân gật đầu: "Vị này là cơ trưởng của Bắc Hàng đến Nam Diên công tác, tên là Thiền Ngật."

Có người kinh ngạc phát hiện: "Fan của Bùi cơ trưởng cũng là phi công Bắc Hàng đấy, tên là Nhan An." Nói xong anh ta chỉ về phía Nhan An đang chìm đắm trong cảnh nước sôi lửa bỏng và hỏi, "Thiền cơ trưởng chắc cũng biết cô ấy chứ? Cô ấy là nữ phi công mới được tuyển vào công ty các anh năm nay đấy, bọn họ đang chơi [left 4 dead]."

Thiền Ngật nhìn Nhan An đang ngồi ở phía xa và khẽ nhướng môi đáp: "Quen chứ, cô ấy cũng nổi tiếng lắm."

Bùi Nhân nở một nụ cười xấu xa rồi liếc nhìn anh.

Điện thoại của Tần Hách chỉ có tầm nhìn của một tiếp viên hàng không, nên cậu ta không rõ tình hình trong khoang điều khiển, chỉ biết lúc nãy dường như máy bay của họ bị cái gì đó đụng trúng, khiến nhân vật của cậu ta bị ngã xuống hành lang, lúc này cậu ta liếc về phía điện thoại của Nhan An một cái rồi hét lên: "Cái đệch, có chuyện gì thế? Hiện trường án mạng à?"

Lúc này màn hình điện thoại của Nhan An bị bao phủ bởi màu đỏ của máu.

Cô buồn bực đáp: "Đúng là miệng quạ đen, máy bay bị một đàn chim công kích rồi."

Tất cả mọi thiết bị trên máy bay lập tức ngừng hoạt động, bên phía ngoài cửa sổ là một màu đỏ tươi, chỉ có thể thông qua một góc nhỏ để quan sát cảnh sắc đang lướt nhanh qua ở bên ngoài.

Trong trường hợp bình thường nếu như thiết bị đo lường ngừng hoạt động, có thể dùng mắt thường quan sát phương hướng và độ cao, nhưng bây giờ tầm nhìn đã bị hạn chế, nên máy bay chỉ có thể bay một cách mù quáng, mà người điều khiển cũng chỉ có thể mù quáng điều khiển.

Cơ phó lập tức hét lên: "Cơ trưởng, bây giờ chúng ta phải làm gì hả?"

Nhan An: "Tiếp tục bay lên!"

Cơ phó: "Trước khi thiết bị đo lường ngừng hoạt động, tôi thấy lượng dầu không còn nhiều nữa."

Nhan An lập tức giơ điện thoại lên và cầu cứu: "Cơ trưởng, cứu mạng với!"

"Đến đây."

Lời vừa dứt, một bàn tay nam giới đã xuất hiện trong tầm nhìn của Nhan An, lòng bàn tay hướng lên, vừa rộng vừa lớn, và trầm ổn che trước màn hình điện thoại đang bị màu đỏ bao phủ của Nhan An.

Nhan An thuận theo hướng cánh tay mà ngước lên nhìn, ánh mắt cô lập tức phát sáng: "Thiền cơ trưởng? Sao anh lại ở đây ạ?"

Thiền Ngật: "Đến cứu mạng cô."

Quảng cáo
Trước /60 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau?

Copyright © 2022 - MTruyện.net