Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này cảm giác cay nóng trong miệng Nhan An đã bớt đi, một cơn gió bấc lại thổi đến khiến cảm giác lạnh lẽo lại từ từ ngấm vào chân cô và lan dần lên toàn thân.
Nhan An nhìn tin nhắn trong điện thoại, chân mày cô nhíu lại.
Hống: Hoặc là cô không thật sự thích, hoặc có thể chính là giới hạn của cô nó hơi rộng lớn.
Nhan An không phục mà hít sâu một hơi, hít sâu đến mức trong phổi tràn đầy khi lạnh.
Đúng lúc này chủ quán lại bê lên cho Nhan An một đĩa lớn đồ ăn, sau đó còn thuận miệng bắt chuyện với cô: "Cô bé gặp phải chuyện gì sầu não hả? Có cần một ly bia không?"
Nhan An lập tức từ chối: "Không cần đâu ạ, ngày mai cháu còn phải đi làm nên không được uống bia ạ."
Nhan An bỏ lại điện thoại lên bàn, sau đó hỏi ông chủ có thể thêm chút bột ớt không.
Ông chủ nói có thể, sau đó trực tiếp mang cho cô một hũ để cô tự mình thêm vào.
Nhan An lập tức mạnh mẽ rắc xuống, khiến một đĩa xiên nướng lập tức biến thành màu đỏ của bột ớt. Cô cầm lấy một xiên thịt, sau đó mạnh mẽ cắn một cái, toàn bộ thịt trên xiên lập tức bị thu hết vào trong miệng.
Một bên khác, Thiền Ngật vừa đẩy cánh cửa thủy tinh của khách sạn ra vừa nhìn về phía quán đồ nướng thơm nức mũi bên cạnh, lập tức liền nhìn thấy Nhan An đang một mình ăn xiên nướng một cách vô cùng sung sướng, suy nghĩ của anh vừa lướt qua, đã nhìn thấy người phía xa đã tự khiến bản thân nghẹn đến mức mắt mũi đỏ bừng.
Thiền Ngật nhanh chóng bước qua, vừa lúc nghe thấy Nhan An đang gọi chủ quán mở giùm một ly coca thật lạnh.
Ông chủ cũng vừa lúc nhìn thấy vị khách mới đến, lập tức lớn tiếng chào hỏi, "Cậu đẹp trai đi một mình à? Không có bàn trống nữa đâu, cậu ngồi cùng bàn với người khác được không? Bàn đó chỉ có một người thôi."
Đột nhiên bị một cái bóng đen cao lớn che phủ, Nhan An còn tưởng là ông chủ mang coca lạnh đến, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó lập tức sững lại.
Nhan An đang giơ tay quạt bớt cảm giác cay nóng trong miệng, khuôn mặt cô lúc này đã bị cay đến đỏ bừng, đến khóe mắt cũng đỏ, cô ngạc nhiên gọi lớn: "Thiền cơ trưởng?"
Nhan An: "Anh không phải ngủ rồi hả? Tôi nhắn tin mà không thấy anh trả lời gì cả."
Thiền Ngật: "Vừa mới nhìn thấy tin nhắn."
Nhan An chớp chớp mắt, sau đó vỗ vỗ vào cái ghế nhựa bên cạnh: "Anh ăn không?"
Thiền Ngật quét mắt nhìn những xiên nướng đủ loại ở trên bàn, bên trên còn rắc một lớp dày bột ớt mà câm nín.
Anh vừa ngồi xuống, ông chủ cũng mang coca lạnh lên cho Nhan An, cô lập tức uống một ngụm lớn, sau đó ợ một cái rồi hỏi anh: "Anh có thể ăn cay không? Mấy món này cay lắm đấy."
Thiền Ngật tùy tiện cầm lên một xiên thịt đã không còn nhìn ra là loại thịt gì, sau đó cắn một ngụm lớn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Nhan An: "..."
Nhan An: "Ngài lợi hại quá."
Nhan An lúc này đã có chút muốn đầu hàng, cô liền ôm lấy cốc coca mà nhìn Thiền Ngật ăn xiên nướng.
Ăn no uống đủ, những suy nghĩ trong đầu cô lại bắt đầu rục rịch sống lại.
Tướng ăn của Thiền Ngật trước giờ đều không gò bó, ngược lại còn mang theo một loại cảm giác sảng khoái.
Nhan An cảm thấy có lúc anh thật sự rất thân thiết, giống như lúc này. Nửa đêm canh ba còn ngồi ven đường, ở một nơi ồn ào nhốn nháo đủ loại âm thanh, cùng cô chen chúc trên một cái bàn nhỏ, khoảng cách giữa hai người còn không đến nửa mét, và cái cảm giác bình dân thân thiết này dường như đang kéo gần quan hệ của hai người bạn cùng bàn hơn.
Nhưng trừ bỏ tối hôm đó ra, trên thực tế quan hệ của bọn họ không thể tính là tốt đẹp.
Nhan An ngậm một ngụm coca, những bọt khí tiếp xúc với lưỡi cô, khiến cô cảm giác vừa ngứa vừa châm chích, ánh mắt cô nhìn Thiền Ngật dường như cũng có chút muốn nghiền ngẫm nghiên cứu một cách thật tỉ mỉ.
Đối với việc làm sao để theo đuổi một người đàn ông, ngoài việc hỏi ý kiến người bạn tên Hống đó ra, cô còn từng tìm kiếm trên mạng, thậm chí còn gửi cả chủ đề lên các diễn đàn để hỏi.
Mạng lưới cư dân mạng rộng lớn mỗi người một ý, nhưng có một bộ phận ý kiến lại thống nhất khuyên cô rằng, đàn ông không thiếu, việc gì phải vì một cành cây mà từ bỏ cả khu rừng.
Nhan An bỗng thất thần, chân mày cô lúc thì giãn ra lúc thì nhíu lại.
Cô là một người không thể che giấu được suy nghĩ của bản thân, mọi suy nghĩ luôn hiện rõ trên mặt, trái tim cô dường như rất nhỏ, không thể chứa nổi bất cứ suy nghĩ gì quá phức tạp.
Cô cũng không thích việc vòng vo, nên lúc này Nhan An trực tiếp hỏi thẳng Thiền Ngật: "Thiền cơ trưởng, anh có thích tôi không?"
Câu hỏi của Nhan An rất đột ngột, nhưng cô không hề cảm thấy ngại ngùng, dường như câu hỏi này cũng giống như câu vừa nãy, anh có ăn cay được không.
Thiền Ngật nghe thấy cô hỏi vậy cũng rất bình tĩnh, anh không kinh ngạc, mà chỉ mỉm cười hỏi lại cô: "Cô nói thích là loại thích nào thế?"
Nhan An: "Chính là.."
Lúc này đổi lại Nhan An lại nói không nên lời.
Cô cảm thấy bản thân có cảm giác với anh, hơn nữa không chỉ là cảm giác xúc động nhất thời, giống như những điều cô từng chia sẻ với người bạn tên Hống kia, Thiền Ngật là người tốt, đến cả tâm hồn anh cũng sáng lấp lánh, và cô thực sự rất thích người đàn ông này.
Nhưng loại thích này là loại thích nào thì cô lại không kết luận được.
Cô muốn lên giường cùng anh, nhưng cũng muốn cùng anh làm những việc khác ngoài việc đó.
Nhan An chỉ đành nói: "Chính là cảm giác yêu thích của một phàm phu tục tử ấy."
Thiền Ngật: "Cảm giác thích đó của cô chắc tôi không có đâu."
Nhan An nhìn anh bĩu môi rồi hừ một tiếng.
Đúng lúc này, một câu chào hỏi đột nhiên vang lên: "Hey! Sam, Nhan An?"
Nhan An ngẩng đầu lên, cách đó mấy bước Paul đang đi về phía họ.
Anh ta đi đến bên cạnh hai người, ánh mắt dừng lại trên người Nhan An một lát, sau đó mới nhìn sang Thiền Ngật đang ngồi đối diện cô.
Paul cười nói với Thiền Ngật: "Cậu được đấy."
Thiền Ngật cũng mỉm cười, nhưng cũng không cảm thấy ngại ngùng, anh chỉ kéo một cái ghế rồi mời Paul ngồi xuống: "Một tiếng trước đó tôi thật sự không đói."
Nhan An ngồi hơi lâu, cô cảm giác bản thân đang rất lạnh, lạnh ngang với cốc coca trên bàn.
Cốc coca này cô mới uống được khoảng một phần ba, nhưng đã lạnh đến mức ê cả răng, Paul vừa ngồi xuống một lát, cô liền nói ăn no rồi muốn đi về trước, nói xong liền nhanh chóng chạy đi tìm ông chủ tính tiền.
Nhan An đi đến gần cửa khách sạn còn quay lại nhìn về phía tiệm đồ nướng một cái, Thiền Ngật và Paul đang vui vẻ nói chuyện như huynh đệ ruột thịt.
Cô mở điện thoại ra nhìn thời gian một cái, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn wechat mà Paul gửi cho cô mười mấy phút trước, anh ta hỏi cô ngủ chưa, có muốn cùng đi ăn khuya không.
Lúc đó Nhan An úp điện thoại xuống bàn nên không nhìn thấy.
Lúc này cô chỉ đành trả lời đối phương rằng lúc đó cô không xem điện thoại, rồi nói hai người cứ ăn uống nói chuyện tự nhiên.
Điện thoại của Paul rung lên khi tin nhắn đến, anh ta cầm lên xem, sau đó mỉm cười rồi tắt màn hình đi.