Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên ngoài khách sạn có một con đường đi thẳng vào thành phố, còn một đường khác hướng thẳng ra bờ biển, Nhan An đứng giữa ngã rẽ, mấy tài xế xe tuk tuk không ngừng vẫy tay chào mời cô.
Cuối cùng Nhan An vẫn xua tay từ chối, và đi bộ hướng về phía bờ biển.
Nếu vào thành phố thì có vẻ không thực tế, vì phạm vi trò chơi nhất định chỉ có thể diễn ra ở những khu vực xung quanh khách sạn
Nhan An đang bước đi trên con đường nhỏ hướng về phía biển thì nhận được một cái gợi ý mới, lần này gợi ý chỉ có một chữ: Giải đố.
Nhan An nhướng mày, kinh ngạc "wow" một tiếng, "Xem ra may mắn cả đời này của mình đều tiêu hao hết ở đây rồi!"
Đúng lúc này, chiếc tai nghe cô đang mang bỗng truyền đến từng trận tạp âm, vẻ mặt và động tác của Nhan An lập tức ngừng lại, cô chăm chú lăng nghe, dù có chút khó xác định, nhưng hình như cô đã nghe được tiếng gió thổi.
Nhan An: "Hi đồng đội, bạn đang thở đấy hả? Hình như có chút hơi mạnh rồi đấy."
Đầu dây bên kia vẫn không định trả lời cô.
Nhan An bĩu môi.
Con đường nhỏ dẫn ra biển bị ánh nắng chiếu rọi đến mức yên tĩnh một cách kỳ lạ, những ngọn gió biển mang theo vị mặn chậm rãi thổi đến từ phía xa, khiến những bóng cây trên mặt đất nhẹ nhàng lay động.
Con đường này khá nhỏ hẹp, nhưng lại nối thẳng đến biển, đứng ở đầu đường đã có thể mơ hồ nhìn thấy màu xanh biếc của biển lớn.
Nhan An một mình đi trên con đường nhỏ, cô cảm thấy có chút vô vị, nên lại hướng vào mic lẩm bẩm nói chuyện, cô đem hết vốn ngoại ngữ ít ỏi của bản thân ra dùng hết, từ tiếng Nhật, tiếng Hàn đến tiếng Thái, nhưng đối phương vẫn không trả lời, cuối cùng cô nghiêm túc kết thúc cuộc nói chuyện: "Vị đồng đội này, bạn tốt nhất là một người câm."
Con đường gần đến điểm cuối, âm thanh của những cơn sóng biển vỗ vào nhau rào rạt, còn có âm thanh nước biển nhẹ nhàng chạm vào bờ, vừa dịu dàng vừa tươi đẹp.
Bước chân Nhan An lập tức ngừng lại.
Vừa dịu dàng tốt đẹp, nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ.
!
"Vô hạn vô tận, dịu dàng tốt đẹp, mà còn tiềm ẩn nguy cơ."
"Chính là biển cả mênh mông mà luôn bí ẩn như một câu đố!"
Nhan An lập tức bởi vì sự thông minh đột xuất của bản thân mà nở nụ cười, bước chân cô lập tức chuyển động, chiếc tai nghe hình tai thỏ cũng kích động mà rung rinh, cô lập tức hét lên: "Bảo tàng nằm dưới biển!"
Nhan An chạy ra khỏi con đường nhỏ, tầm nhìn của cô lập tức được mở rộng, những cơn gió biển giữa trưa vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn thổi đến, tiếng gió thổi qua tai nghe, giống y hệt tiếng gió truyền vào tai nghe lúc nãy.
Nhan An ôm lấy một bên tai nghe, tiếng gió vẫn như cũ, còn có thêm tiếng sóng rì rào rì rào nhẹ nhàng.
Nhan An ngạc nhiên nói vào mic: "Này đồng đội, có phải bạn cũng đang ở ngoài bờ biển không? Bạn tìm thấy bảo tàng rồi hả?"
Đối phương vẫn không thèm đáp lại.
"Hey, bạn như vậy là không hay đâu nha."
"Trò chơi này coi trọng tính đồng đội, tôi đều chia sẻ hết những gợi ý của tôi cho bạn, toàn bộ quá trình toàn là tôi đơn thương độc mã, bạn chỉ ngồi không hưởng thụ thành quả."
"Bạn có biết Trung Quốc chúng tôi có câu ăn một mình thì không béo?"
"Dù bạn lấy được bảo tàng nhưng bạn đang đánh mất nhân phẩm đấy."
"Như này không ổn lắm đâu nhé!"
Nhan An cảm thấy tên đồng đội cô bị phân cho đúng là một kẻ ngụy quân tử, không có chút trượng nghĩa nào, cũng không để ý đến quy tắc giang hồ, đúng là hòn đá cản đường trên hành trình tìm bảo tàng của cô.
Cô lại dùng tiếng Anh lặp lại những lời vừa nãy một lần nữa, vì cô biết chắc đối phương có thể nghe hiểu.
Ánh mắt Nhan An giống như một cái radar rà soát trên bãi cát, không ngừng lướt qua từng người ở đó.
Lúc này trên bãi cát cũng không có bao nhiêu người, những người đi săn cá voi và thợ lặn đều ra biển từ sáng, vì nước biển buổi sáng khá trong, nhiệt độ thấp, còn buổi trưa thủy triều lên, nhiệt độ nước cũng cao nên dòng chảy sẽ trở nên hỗn loạn.
Nhan An vừa đi vừa quan sát vài người ít ỏi trên bãi cát, hầu như đều là người bản địa, hơn nữa trẻ con chiếm đa số, thì ai mới là đồng đội của cô nhỉ?
Ánh mắt Nhan An đột nhiên khóa chặt vào một đứa bé, thằng bé đang ngồi đối diện với mặt biển, trên tay cầm một hòn đá nhọn đang nổ lực đào cát, dường như đào được bảo vật gì đó, mà quan trọng hơn, trên đầu cậu nhóc còn đội một chiếc mũ hình một chú hổ lông xù, chiếc đuôi hổ theo động tác của cậu nhóc mà lắc lư trong không trung.
Nhan An lập tức đi về phía cậu nhóc, bóng dáng cao ráo của cô bao phủ lên người đối phương, cậu nhóc lập tức ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ khẽ chớp nhìn cô.
Cậu bé nói tiếng Sinhala nên Nhan An không hiểu, mà lời cô nói đối phương cũng không hiểu.
Cô chỉ đành dùng những cử chỉ có phần khoa trương và vẻ mặt vô cùng phong phú để hỏi đối phương: Em đang đào cái gì thế? Em đang đeo tai nghe hả? Em biết ở đây có bảo tàng à?
Cậu nhóc bị sự xuất hiện đột ngột của bà chị cùng những cử chỉ như đang giơ nanh múa vuốt với mình mà sợ hãi, cậu liền vứt lại hòn đá rồi mang theo vẻ mặt ấm ức bỏ chạy.
Nhan An: "?"
Đúng lúc này tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng cười rất nhẹ, lần này Nhan An đã nghe rõ, đối phương là một người đàn ông, hơn nữa anh ta còn đang cười nhạo cô.
Nhan An lập tức quay đầu lại, cô nhíu chặt mày, đột nhiên những người xung quanh ai cũng là kẻ địch của mình, cô dường như từ trò chơi tìm bảo tàng thăng cấp sang trò chơi gián điệp, lúc này mong muốn tìm được cái người kia còn mạnh mẽ gấp trăm lần mong muốn tìm được bảo tàng!
Cô lập tức nghiêm túc nói: "Người anh em, bạn tốt nhất đừng để bị tôi bắt gặp."
"Tôi mà bắt được bạn, tôi sẽ dạy lại bạn cách làm người đấy!"
Nhan An lại tiếp tục chậm rãi đi lại trên bờ biển một cách không có mục đích, đúng lúc này âm thanh gợi ý lại vang lên trong tai nghe.
"Nước mắt tình nhân."
Nước mắt tình nhân?
Nhan An sững lại một lát, rồi lập tức quay đầu đi về phía xa.
Sáng nay lúc cô ra biển, thuyền trưởng còn nói với mấy người bọn họ, trên bãi biển này có hai khối đá, đứng độc lập ở một bên bờ biển, trông giống như hai giọt lệ, được gọi là nước mắt tình nhân.
Lúc đó thuyền trưởng chỉ tay về một nơi ở phía xa, vừa khéo chính là phương hướng Nhan An đang đi đến.
Hai khối đá được gọi là nước mắt tình nhân, một khối lớn một khối nhỏ, mặt trên khối đá vô cùng nhẵn bóng, giống như một viên đá cuội lớn, chúng bị vùi lấp trong cát, và phần bên dưới khối đá thường xuyên bị những cơn sóng liên tục vỗ về, còn lúc thủy triều dâng lên vào lúc hoàng hôn, chúng lại bị ngâm dưới nước biển.
Nhan An bước đến chỗ khối đá, thị lực của cô rất tốt, nên từ xa đã nhìn thấy có một sợ dây thừng được buộc ngang một khối đá lớn, còn đầu kia dây thừng được ngâm trong nước biển, Nhan An wow một tiếng, sau đó cô nở một nụ cười chói mắt giống như một ngọn lửa, rồi chạy về phía khối đá đó.
Giống như một con thỏ luôn tràn trề sức sống.
Nhan An cầm lấy sợ dây thừng lên kéo thử, nhưng kéo không nổi, cô cũng chẳng mảy may do dự, lập tức bỏ tai nghe hình tai thỏ xuống, rồi cởi giày ra, đi chân trần men theo sợi dây bước về phía biển lớn.
Những cơn sóng liên tục vỗ vào bờ làm ướt chiếc quần đi biển của cô, ánh mặt trời giữa trưa rơi trên đầu cô giống như phủ lên một lớp mật, toát lên những tia sáng chói mắt.
Không lâu sau, nước biển đã chạm đến eo Nhan An, hai tay cô sờ vào sợi dây dưới nước, cảm thấy chắc cũng đã gần đến điểm cuối sợi dây, nên cô dứt khoát nín thở, lặn xuống.
*
Đầu này sợi dây thừng được buộc vào một khối đá lớn và khá bằng phẳng, thấp hơn khối đá đằng kia một khúc, vừa khéo bằng với một người đàn ông trưởng thành lúc ngồi xổm.
Hai khối đá này một lớn một nhỏ, một cao một thấp, một dài một ngắn, khối lớn giống như một giọt nước mắt đang lăn dài trên má, khối nhỏ lại giống như giọt nước mắt đang sắp rơi khỏi hốc mắt, hai khối đá giống như đang dựa vào nhau mà tồn tại, được gọi là nước mắt tình nhân.
Trong lúc đó, trên khối đá lớn hơn lúc này có một người đàn ông đang ngồi lên đó, trong tay anh ta còn cầm một chiếc tai nghe bluetooth, trên tai nghe có hai cái tai xù xù nhọn nhọn, cực kỳ giống với đôi tai của con chó Happy nhà cô.
Gió biển thổi tới, khiến mái tóc ngắn của người đàn ông bay lên, vừa tiêu sái vừa lười biếng, đẹp đẽ như một bức tranh.
Ánh mắt Thiền Ngật vẫn giống như màn đêm sâu thẳm, nhưng khuôn mặt anh lại mang theo một nụ cười nhạt, chỉ có điều không mang theo một chút bất ngờ nào.
Thực ra từ buổi sáng anh đã nhìn thấy Nhan An, anh và cô đều ra biển cùng lúc chỉ là không ngồi cùng một thuyền.
Lúc trở về, thuyền của anh và một con thuyền khác về sau, nên khi vừa đến sát bờ biển, từ xa anh đã thấy bóng dáng vừa xa lạ vừa quen thuộc đó.
Lúc mọi người đang cẩn thận cầm lấy tay nhân viên công tác để xuống thuyền, Nhan An đã đứng bên một bên mạn thuyền, rồi bùm một tiếng nhảy xuống, khuôn mặt cô dính đầy bọt nước, còn ngón chân hình như giẫm phải đá ngầm, trong lớp nước biển nhàn nhạt cô mang theo nụ cười nhăn nhở tiến lên bờ.
Lúc này Thiền Ngật đang nhàn nhã ngồi trên khối đá, trên đầu anh ánh mặt trời chói chang, chậm rãi thiêu đốt một khoảng mặt biển và lục địa nơi đây.
Thiền Ngật híp mắt hướng về phía những cơn gió biển, trong mắt anh toàn bộ đều là hình bóng cô gái càng đi càng xa kia, cô gái đang đứng giữa biển, sau đó hít một hơi thật sâu rồi ùm một tiếng lặn xuống.
Anh ở trên bờ bỗng yên lặng nở một nụ cười nhẹ.
Không bao lâu, cô gái ướt đẫm phá tan làn nước mà ngoi lên, những giọt nước biển tí tách từ trên đầu cô chảy xuống, bọt nước bắn tung tóe ra xung quanh, dưới ánh mặt trời chói chang toàn thân cô dường như đang toát ra những tia sáng tươi đẹp giống như một viên kim cương.
Một tay Nhan An lúc này còn ôm theo một cái hộp sắt, tay còn lại đang vuốt mái tóc dính ướt trên mặt ra phía sau, sau đó cô liền dùng sức dụi mắt mấy cái.
Đôi mắt cô đã bị nước biển làm cay đến mức mở không ra, nhưng đôi môi vẫn không ngừng nói: "OMG, chả có lẽ mình mù mịa rồi!"
Thiền Ngật lúc này bỗng nở một nụ cười vô cùng thoải mái.
Anh nghĩ thầm, làm bạn, chắc cũng được nhỉ.