Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghênh ngang này, ta đánh
Kiêu ngạo hà, ta đáng!
Dám lên mặt với ta, ta đánh
Còn có ý đồ ghê tởm với ta, ta cũng đánh
Dương Khánh Vân đánh đã tay mới thôi, quản gia chỉ biết ôm đầu khóc thét: “Lũ khốn các người, mau kéo nàng ta ra cho bồn gia, nếu không ta giết các ngươi.
”
“La cái gì mà la, kẻ nào dám lên đây đừng trách bồn vương phi, ta đánh chết kẻ đó.
” Dương Khánh Vân cảm lệnh bài chỉ tay quét một lượt.
Ai nhìn vậy cũng co ro người lại, ở trong bụi hoa bên kia, hai cặp mắt nhìn một màn ở phía này không khỏi xuýt xoa.
Thật đã mắt, nữ nhân này đúng thật là lợi hại, ta cü muốn đánh” Nam nhân nào đó nói xong cũng năm mấy hòn đá về phía hai chân của quản gia, khiến hẳn xuống đất, theo đó là tiếng hát thể thảm.
“Nữ nhân khốn khiếp, bốn gia không tha cho han guc người ”
Trước đó bổn vương phi không tha cho người.
”
Dương Khánh Vân gập tay dùng khuỷu tay đập thẳng vào gáy hắn.
“Hự.
”.
Quản gia hoàn toàn gục xuống đất.
Xong xuôi Dương Khánh Vân tiện tay ném lệnh bài ra sau ao, dám lấy nó dọa nàng sao, mơ đi.
“Đó là lệnh bài của hoàng hậu đấy, nữ nhân này vậy mà dám vứt sao?” Nam nhân kinh ngạc nói.
“Người của hoàng hậu nàng ta còn dám ra tay người nghĩ một cái lệnh bài thì là gì?” Trịnh Lâm khinh bị nói, hán đã chứng kiến quen rồi, Quản gia bị đánh bam dập đám hạ nhân phải khiến hắn về, có điều với thể trọng của hắn cũng là một van de.
Tạ Đình nghe đám người Trịnh Lâm, Đường Huy kể lại chuyện lúc nãy lại không tỏ vẻ gì, chỉ nhắm mắt sưởi nắng chiều “Sư huynh, xem ra nàng ta không phải người của hoàng hậu.
” Đường Huy nói.
“Không nhất thiết, nàng ta có thể là giả vờ, người nghĩ nàng ta lấy đâu ra gan ném lệnh bài của bà ta đi?” Tạ Đinh hừ lạnh nói.
uỷ của hoàng huynh là nàng ta có thể là người của hoàng hậu muốn lấy sự tin tưởng của huynh nên giả vỡ lấy lòng huynh?” Đường Huy suy đoán “Đã có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, có điều nếu nàng ta quả thật là người của hoàng hậu, bón vương cũng muốn xem nàng ta diễn xiếc.
” Dù sao hắn cũng rảnh rồi không có chuyện gì làm, vương phủ này cũng không thiếu xiếc cho hắn xem thêm một người nữa cũng không nề hà gì.
“Nếu quả thật như hoàng huynh nói, nàng ta thật quá ghê gớm rồi.
” Đường Huy cũng suy nghĩ theo phương hưởng của Tạ Định.
“Gần đây Tạ Du có động tĩnh gì?” Tạ Đình bỏ qua chuyện này hỏi sang chuyện khác.
“Hắn đang lôi kéo các quan đại thần về phe cánh của hắn, một phần ba quan đại thần trong triều đều đã đi theo hắn, còn một vài người lưỡng lự phân vân, trong đó có thượng thư đại nhân, cùng thái sư”
“Thương thư sao? Hắn không phải là nhạc phụ của bồn vương sao.
” Ngón tay thon dài trắng muốt của nam nhân gõ từng nhịp trên tay năm của xe lần.
“Đúng vậy, nàng có khi nào là thượng thư ngấm ngầm…” Đường Huy đột nói đến đây lại rơi vào suy ngầm, nếu nàng kia quả thật là nghe theo thượng thư sai bảo lại có khác nào là người của Tạ Du, tuy bây giờ thượng thư vẫn còn lưỡng lự nhưng tương lai ai mà biết được, cũng có thể hắn đang lấy lòng của Tạ Du.
“Tiếp tục nhìn.
” Tạ Đình âm u nói, bất kể nàng kia là người của ai hắn cũng không tin tưởng nàng.
Mấy ngày tiếp theo Dương Khánh Vân vẫn luôn đến Trúc Lâm Viên, lần này Trịnh Lâm có mười lá gan cũng không dám chặn đường của nàng, lại nói Tại Đình cũng không tỏ thái độ với nàng như lúc đầu nữa, ngược lại hàn có chút phối hợp.
Dương Khánh Vân nghỉ hàn sẽ phải làm rộn mấy ngày không nghĩ sang ngày thứ hai nàng có làm gì hắn cũng không có ý kiến, thật sự có chút lạ lẫm.
Nàng cũng cho người bố trí sắp xếp một chút đổ dùng cần thiết vào phòng hắn, Tạ Đình chỉ xem trong mắt không nói gì.
“Vương gia, ta đẩy người ra ngoài sười nắng nhé.
”
Sắp xếp xong Dương Khánh Vân cũng không muốn về viện lại thấy nắng ban mai ấm áp mới lên tiếng để nghị, sưởi nắng rất tốt nhất là với người bị bệnh như han.
“Bổn vương tự đi.
” Đến ngày hôm nay hắn vẫn luôn bài xích người khác đẩy mình, có thể đi hắn sẽ tự lăn bánh xe đi, bây giờ hai bánh xe này có khác nào là đôi chân của hắn, nhìn xuống đôi chân sắc mặt hàn lại trở nên âm u, nhìn rõ còn thấy vài tia thù hận.
Dương Khánh Vân thấy hắn cứ nhìn chăm chăm vào đội chân mười ngón tay nắm chặt thành nắm đấm nghĩ hàn tự ti liền lấy một chiếc khăn đắp lên đùi cho hắn, lại như không có gì nói: “Trời hôm nay thật đẹp, ngắm hoa đảo là đẹp nhất, tiếc là mùa hoa đào đã qua.
Trong bốn mùa nàng thích nhất là mùa xuân, xuân về mọi thứ đều xanh tươi mơn mờn mà lòng người cũng nhẹ nhõm thoải mái, chi tiếc lúc này là mùa hè không có gì đáng xem, có điều sáng sớm tắm nắng cũng tốt.
Cái nắng hè ở cổ đại không gay gắt như hiện đại, vẫn còn có gió thoảng qua, chưa kể ở đây toàn trẻ với trúc, không mát là là đó
Ta Đình nhìn nàng có chút nghiên ngắm, nữ nhân này khiến hắn chẳng thể hiểu nổi, hắn cố tìm ra chút giả dối từ nàng cũng không có, mấy ngày ở chung nàng chăm lo cho hắn rất cẩn thận, còn để ý những điều nhỏ nhặt nhất, chưa kể nàng không quản thân phận lại ra tay lau dọn phòng cho hắn, còn ra hoa viên hải hoa trang trí trong phòng.
Không thể không nói phòng của hắn lúc này tiện nghi hơn rất nhiều, bình thường hắn chỉ thích ngồi cửa sổ lúc sáng sớm nhưng lúc này nàng đề nghị ra ngoài hắn cũng muốn xem nữ nhân này muốn làm gì.
Tạ Đình đặt tay hai bên bánh xe lại di chuyển ra bên ngoài, Dương Khánh Vân đi bên phải Trịnh Lâm và Thu Hoài theo sau, nàng khống chế bước chân đi chậm tháo bánh xe nhưng không thể không nói, kết cấu bánh xe lần ở cổ đại thật khó lông đi nhanh
Nàng không nhịn được hỏi nam nhân bên cạnh, “Vương gia, có một hay không, hay để Trịnh Lâm đẩy ngudi di.
”
Hắn không thích nữ nhân đụng chạm, vậy nam nhân han duoc di?
Thế nhưng ngoài dự đoán của nàng nam nhân này vẫn cự tuyệt, lại còn lạnh lùng nhìn nàng.
Gì chứ, nàng cũng chỉ là muốn tốt cho hắn mà thôi, hắn không cần cũng thôi đi có nhất thiết nhìn nàng như vậy không?
Ra đến vườn trúc, cũng chẳng có gì để ngắm căn bản là năng thấy nam nhân này hay ra đây nên mới để nghị đến đây.
Dương Khánh Vân ngồi ở tảng đá to bên kia nghịch nghịch lá trúc lại không khỏi quan sát chiếc xe lăn của Ta Đình, sở dĩ hắn đầy khó khăn là vì xe lần này không có hệ thống trục và bánh răng, mỗi lần nam nhân này muốn tự đẩy đi cũng sẽ vất vả, phải dùng lực rất nhiều, nàng không rành về vật lý hay thiết bị nhưng chỉ ít cũng được học qua.
Dương Khánh Vân lại ngồi suy ngầm một chút, năng ở đây rảnh rỗi không có gì làm có thể thiết kế xe lăn đề giết thời gian cũng không sao, chỉ là tổn chút chất xám mà thôi.
Ảnh mắt của Dương Khánh Vân khiến nam nhân nào đó ngờ vực, cứ nghĩ nàng nhìn chân hắn, liền lạnh giọng nói: “Nữ nhân, quản lý tốt mắt mình, còn nhìn nữa bổn vương móc mắt người.
”
“Coi bộ vương gia rất thích móc mắt người khác thì phải, ta cũng không phải nhìn chân người, người sắt ruột cái gì, ta đây chỉ là đang suy nghĩ muốn tặng người một món quà.
” Dương Khánh Vân còn không biết tâm lý của hắn sao, nàng từng là trị liệu viên nên nắm bắt rất rõ tâm lý của bệnh nhân, chút tâm từ nhỏ này của hắn nàng còn không nhìn ra sao.