Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Khánh Vân nói lại kéo vạt áo bên phải xuống để hắn xem, Tạ Đình dùng là nhìn thấy một màu đỏ chơi ngang bà vai sau lưng nàng,
Trịnh Lâm ở đẳng sau củi mặt không dám nhìn, vương phi này sao lại có thể kéo áo trước mặt nam nhân như vậy, thật không biết xấu hổ là gì.
Tạ Đình cũng ẩn ẩn tức giận nói: “Dương Khánh Vân, người lại dám cởi y phục trước mặt nam nhân.
“Ta chỉ muốn chứng minh cho người thấy thích khách là có thật, người phải cẩn thận, hơn nữa ta có cởi hết y phục đầu, lại ở trước mặt người không phải nam nhân khác, người dù gì cũng là tướng công của ta, nhìn cũng có sao, ta nguyện ý cho người nhìn lễ nào người không dám nhìn?”
“Người để Trịnh Lâm đi đâu” Tạ Đình lại cười lạnh nói.
Lúc này Dương Khánh Vân mới ngỡ người nhìn nam nhân phía sau hắn, lại thấy hắn đã quay mặt đi từ lúc nào, nàng mới thở phào một hơi nói: “Vương gia, hắn cũng quay lưng đi rồi cũng không nhìn thấy ta nha nói tóm lại cơ thể ta chỉ có mình người nhìn thôi” Dương Khánh Vân nói có chút ẩn ý, Tạ Đình cười gắn nói: “Người còn dám nói.
”
“Vương gia cái này không quan trọng, quan trọng là trong phủ có thích khách, có khả năng là đến ám sát người, cái bọn này cũng quá đê tiện, lúc nào không thích sát lại nhằm lúc vương gia tắm thích sát, muốn ăn đậu hủ của người hay gì, lại nói vương gia, làn da của người cũng thật trắng mịn, có khi nào đảm thích khách kia nhìn thấy người trắng trẻo xinh xẻo không nỡ ra tay với người nên chạy đi mất rồi không? Vương gia dù gì thì người cũng phải cẩn thận hơn, còn nữa.
tâm táp cũng phải thấp đèn, người để tối như vậy cũng có khi dụ quỹ đến đó, với nhan sắc này của người…
“Dương Khánh Vân… Tạ Đình gần từng chữ, dường như không nghe nổi nữa, hai bàn tay thon dài nằm chặt hai bên tay cầm trắng bệch, cả khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Dương Khánh Vân nhìn hắn như vậy không nói tiếp nữa lại nói với nam nhân phía sau, “Trịnh Lâm, người phải đảm bảo an toàn cho vương gia đẩy, ta nói có thích khách là có thích khách, không khéo lát nữa bạn chúng lại quay lại cũng nên, an ninh của vương phủ cũng quá kém, một tên thị vệ đi tuần cũng không có, cái tên Triệu Bình chết tiết hắn lại chỉ cho thị về canh phòng của hắn, nghĩ mình là vua chắc, tức chết ta.
”
Nàng không nhịn được giảm chân rủa thẩm, Trịnh
Lâm trong lòng thẩm bội phục nàng, chửi người cũng lợi hại như vậy.
Tạ Đình lại thở ở không quan tâm máy lời nàng nói, nữ nhân là loại động vật chỉ biết nói thật giả bất phân.
Hắn nhanh chóng đẩy xe lăn rời đi, Trịnh Lâm cũng đi theo hắn, lúc này Thu Hoài cũng mang y phục đến cho nàng, Dương Khánh Vẫn thấy vậy vội vàng đi vào bình phong thay
Bên kia Tạ Đình vừa đi vào thư phòng năm tên áo đen lúc nãy không biết từ đầu xuất hiện lại phủ phục trước mặt hắn.
“Thế nào?” Ta Đình nhàn nhạt hỏi, “Bẩm vương gia, nàng ta chỉ tránh né không tấn công, hơn nữa vỏ công của nàng ta cũng chỉ bằng một trong năm người chúng ta, hơn nữa các tư thế của nàng rất lạ, không rõ trường phái nào.
” Tên thủ lĩnh trả lời.
“Ngoài ra không còn gì sao?” Tạ Đình nghe báo cáo nhíu mày suy tư.
“Không có, chỉ có điều thân thủ năng cũng không tệ, tránh né rất nhanh, năm người thuộc hạ mới đầu chỉ ra năm phần công lực sau đó tăng thêm bảy phần nàng vẫn có thể tránh đường kiểm của năm người chúng ta.
”
“Vậy tại sao nàng bị thương?” Tạ Đình vẫn không quên vết đạo lúc nãy trên bà vai nàng, quả thật chói måt.
“Lúc đó nàng vội vàng xông vào bên trong không kịp né tránh đường kiếm của thuộc hạ t “Là vậy sao.
” Nàng là thật tâm lo lắng cho hắn sao? Tạ Đình cưới giếu, ngoại trừ người kia ra ai lại còn nguyện ý quan tâm, lo lắng hắn, ai cũng mong hắn chết đi cho rồi, ngay cả phụ hoàng từ khi hắn ngồi trên xe lăn cũng xa lánh hắn, không ai còn nhớ hắn là Khánh Vương nữa, mọi người chỉ xem hắn như một tên phế vật vô dụng mà thôi, nàng kia vì sao lại quan tầm hắn? Thật nực cười.
“Vương gia, còn cần tra xét nàng sao?” Tên thủ lĩnh lên tiếng hỏi.
“Không cần, rút đi.
” Tạ Đình thoát khỏi suy nghĩ lại phất tay để đám người người đi.
Trong phút chốc năm tên biển mất khỏi màn đêm không dấu vết, Tạ Đình lại nói: “Trịnh Lâm, người cũng đi nghỉ đi, bồn vương muốn một mình.
“Vương gia…” Trịnh Lâm không an tâm có chút chân chu.
“Sao, người cũng như bọn họ khinh thường bồn vương tàn phế không thể tự bảo vệ mình?”.
Nói đến hai chữ tàn phế tim hắn lại ẩn ẩn đau, hắn bị thế này là do ai? “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ cáo lui.
” Trịnh Lâm biết tính tình của vương gia nhà mình không dám ở lại nữa nhanh chóng rời đi, còn không đi vương gia sẽ tức giận.
Tạ Đình cảm nhận được người đã đi hắn lại đầy xe lăn ra sau vườn trúc, mỗi lần ra đây lòng thù hận của hắn lại dâng trào, nơi đây có bao nhiêu kỷ niệm của hàn và nữ nhân phản bội kia, hắn còn nhớ cũng chính nơi này hàn tự tay dạy năng kia luyện võ, dạy năng cảm đạo múa kiểm, những đường kiếm của nàng đều là hán cầm tay chỉ điểm, nàng với hắn còn thi thoảng đầu kiểm với nhau, những đường kiếm của nàng ngày một xinh đẹp, tuyệt diệu, hắn thích ngắm nhìn hình ảnh nàng múa kiểm trong vườn trúc.
Nàng là một mỹ nhân kiêu sa, mỹ miều, nụ cười của nàng trong sáng thánh thiện luôn làm con tim hắn xao xuyến nhưng ai mà ngờ sau nụ cười đó lại là mũi dao sắc bén xuyên qua tim hắn.
Hắn yêu nàng cũng vì nụ cười ấy mà hận nàng cũng bởi vì nụ cười ấy, lúc yêu nàng nở nụ cười tươi sáng với hắn mà nói “Vương gia, thuộc hạ yêu chàng” thể nhưng lúc phản bội hắn nàng lại nở nụ cười quyền rũ đến chết người thì thầm vào tai hắn “Vương gia, đến đây thôi, đến lúc người phải đi rồi
Đêm tân hôn nàng hắn vui mừng vì cưới được nữ nhân hắn yêu vậy mà lúc uống rượu giao nàng lại cười mị hoặc nói hắn đi chết đi, lúc này hắn mới phát hiện rượu có vấn đề, hắn đã hỏi nàng tại sao, nàng lại cười đến ma mị nói: “Vương gia, người ta yêu không phải người mà là Bình
Vương, bấy lâu nay ta chỉ giả vỡ yêu người vậy thôi, không ngờ người lại bị vây hãm trong tình yêu của ta, nói vậy ta cũng thật có sức quyến rũ.
Hắn nghe những lời đó như sét đánh ngang tại lại một mực không tin hỏi nàng tại sao lại đối xử với hắn như vậy nhưng không ngờ nàng lại nói: “Vương gia, người cũng thật sự quá ngu ngốc, nghĩ ta yêu người sao? Từ lâu ta đã là người của Bình Vương, lòng ta cũng chỉ có một mình Bình Vương,
Bình Vương phải ta đến bên cạnh người chỉ để có ngày này, vốn đi ta muốn xuống ta với người từ lâu rồi nhưng lòng cảnh giác của người quá cao, lúc ăn cơm con phải có người thử độc, ngay cả y phục cũng kiểm tra kỹ lưỡng, ta chỉ có thể nhân ngày hôn lễ hạ độc vào chén rượu lỵ bối này, bởi vì người sẽ không thử độc” Lời nàng nói khiến trái tim hắn như xé thành trăm mảnh kết hợp với chất độc đang ngấm dần vào cơ thể, hắn đau, đau đến tột độ, đau đến nghẹt thở, hắn gục ngã xuống nền nhìn bóng dáng của nàng dẫn dần rời khỏi tầm mắt của mãi, đi mãi đi mãi không quay lại, hắn chỉ có thể đau khổ gọi tên nàng trong tuyệt vọng.