Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau vài giờ bay,cuối cùng họ đã đến được Hàn Quốc.
Một dàn trai xinh gái đẹp khi bước xuống sân bay đã thu hút rất nhiều ánh mắt của nam nhân,nữ nhân,sao vậy?Đẹp quá mà,phải chịu thôi!
Bên ngoài,một chiếc Lamborghini đã đợi sẵn ngoài cửa,họ bước vào và đi tới khách sạn Lotte Hotel Seoul nổi tiếng nhất nhì Hàn Quốc.
Tại quầy lễ tân...
-Xin chào tôi đã đặt phòng trước tại đây.Thượng Quan Vân Tường lịch sự nói.
Sau vài phút,nhân viên khách sạn đưa thẻ phòng cho Thượng Quan Vân Tường,hắn trở lại nơi Tiểu Mạc đứng.Đưa chìa khoá cho Tần Phó và Tống Minh Hùng
-Hả?Sao chỉ có 3 phòng?Chúng ta có đến 6 người đó.Tần Phó thắc mắc
-Thì đúng rồi!hai người một phòng.Tôi và Tiểu Mạc,bốn người các cậu tự chia.Thượng Quan Vân Tường nói.
-Tôi không ở với Tần Phó,vậy thì chỉ có thể...nhưng nam nữ thụ thụ bất thân làm sao có thể...thôi kệ.Nói rồi Tống Minh Hùng kéo tay của Tô Dịch Nhi đi.Tần Phó cũng vậy,lôi tay của Diệp Y Y đi. Thượng Quan Vân Tường và Tiểu Mạc bất chợt quay sang nhau,đập tay! Rồi nhìn nhau mà nói:
-Ơ!Anh/em cũng vậy hả?Bảo sao hai mình lấy nhau nhỉ!.Nói rồi dắt tay nhau đi lên phòng.
_________________
Sau khi dùng bữa tối họ tới Cầu Gwang-An ngắm cảnh đêm....
-Á!-Tiếng của Diệp Y Y,hình như cô ấy đã vấp phải cái gì đó và ngã.Tần Phó hốt hoảng chạy lại:
-Em có sao không?Chảy nhiều máu quá!.Nói rồi Tần Phó bế bổng Diệp Y Y lên,lúc này,lưng cô đã đẫm máu.Khi kịp đưa tới bệnh viện,do mất máu quá nhiều,Y Y đã ngất đi,Tần Phó lo lắng bồn chồn bên ngoài phòng cấp cứu,không hiểu sao nhưng hắn cảm thấy tim đau lắm,đầu óc trống rỗng.
2 tiếng sau...
Xoạch!Tiếng cửa phòng cấp cứu mở,Tần Phó chạy tới,mặt mũi hắn lúc này nhợt nhạt,mệt rồi! Hắn hỏi bác sĩ:
-Bác sĩ,cô ấy thế nào rồi?
-May mắn!Cô ấy đã được đưa đến cấp cứu kịp thời,do va đập mạnh,cô ấy bị chấn thương ở vùng lưng,chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật rất thuận lợi.Yên tâm,nghỉ ngơi vài ngày là có thể về rồi!.Bác sĩ nói.
Nghe được những lời này,hắn đã có thể yên tâm hơn,bớt lo sợ hơn.Hắn bước vào phòng bệnh,ngồi cạnh Diệp Y Y,đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô,chăm chú ngắm...thật sự rất quen.Hắn chợt nghĩ tới lúc trước,khi ấy hắn 10 tuổi, có lần bị ngã,chân chảy rất nhiều máu,khi ấy không biết phải làm gì thì có một bé gái khoảng chừng 5 tuổi đã sơ cứu cho hắn,hắn và bé gái đó trở thành bạn của nhau,hắn nói với bé gái đó:
-Em thật xinh đẹp!Sau này anh sẽ kết hôn với em.
Bé gái đó cười,nụ cười trong sáng,ngây thơ,đáp trả:
-Được!Em nhất định sẽ gả cho anh!
Hắn tặng cho bé gái chiếc dây chuyền,cho rằng đây chính là vật đính ước.
Bây giờ,hễ cứ bên cạnh Diệp Y Y hắn lại có cảm giác rất thân quen.Bất giác,hắn hôn nhẹ lên trán cô.Nhưng rồi lại nghĩ:"rõ ràng rất thích Tiểu Mạc nhưng khi nhìn thấy cô ấy lại không kiềm chế được".Suy nghĩ một lúc,hắn nhìn thấy chiếc dây chuyền trên cổ của Diệp Y Y,đó chính là vật mà hắn đã tặng cho cô bé năm ấy,thì ra lại chính là Diệp Y Y.Hắn lại càng nắm tay cô chặt hơn và nói:
-Tiểu cô nương,thì ra bé gái đó lại là em!Thật may quá,tôi lại cứ cho rằng sẽ không thể nào tìm được em!Vân Tường à,giờ thì Tiểu Mạc là của cậu rồi,tôi sẽ không giành nữa đâu,bởi vì bên cạnh tôi,đã có người con gái mà bấy lâu nay tôi luôn kiếm tìm rồi!