Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói rồi anh quay người đi tiếp bỏ lại cô đang ngẩn ngơ nhìn theo.
– Nhưng! nhưng. Cô ấp úng chạy theo anh nói
– Chẳng phải anh có vị hôn thê rồi sao. Vì sao không muốn ly hôn.
– Đó không phải việc của em. Anh lạnh lùng nói.
Đúng lúc này một người bê thùng hàng nặng ngang qua người cô. Cả thùng hàng suýt rơi vào cô. Anh nhanh mắt nhìn thấy vội kéo cô về phía mình.Chậm một chút thôi là cả thùng hàng đó đã rơi trúng người cô.
Tim cô đập thình thịch mặt dán chặt vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Mùi long đàn hương trên cơ thể anh như hòa quện cùng hơi thở của cô.
– Có sao không?
Anh hỏi nhỏ bên tai cô
Cô định thần lại nhìn thấy thùng hàng rồi sát ngay chân mình.
– Ôi trời! thật xin lỗi hai người. Hai người không sao chứ
Người đàn ông bê thùng hàng áy náy lên tiếng
Cô hoảng hốt rời khỏi ngực anh kéo ngay ngắn lại quấn áo.
– Em có bị đau ở đâu không?
– Tôi không sao! cảm ơn anh
Lúc này anh mới lạnh lùng nhìn sang người đàn ông kia.
Nhận ra sự tức giận của anh. Khí thế lạnh lùng tỏa ra từ anh khiến người đàn ông kìa cảm giác được anh là một người không thể động vào. Ông bất giác run rẩy
– Tôi không sao, lần sau chú đừng bê một lúc nhiều như vậy nguy hiểm lắm.
Thấy ông ấy cũng lớn tuổi cô không lỡ làm khó ông vì vậy lên tiếng giúp ông.
– Vâng, vâng, cô cậu không sao là tốt rồi.
Thấy cô như vậy anh cũng không làm khó ông ta nữa lắm tay cô nói
– Đi thôi!
Nhìn sang người đàn ông kìa: Lần sau cẩn thận một chút.
Nói rồi lắm tay cô rời đi.
Hai người đi thêm một đoạn nữa thì đến cuối con phố là dẫn đến một cái hồ. Con đường quanh hồ thắp đầy những ngọn đèn lồng nhiều màu sắc khiến khung cảnh quanh hồ trở nên lãng mạn và rất thơ mộng. Rất nhiều cặp uyên ương đang nằm tay tản bộ trên con đường ven hồ.
Anh vẫn nắm tay cô đi về phía trước
Cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Cảm giác này rất xa lạ, rất khác lạ. Hơi ấm từ bàn tay anh khiến người ta có cảm giác tham luyến không muốn buông tay. Bàn tay anh rất to nắm bàn tay nhỏ bé của cô rất chắc chắn. Nắm tay anh không hiểu sao cô lại có một cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có. Cô và Huỳnh Đông cũng nắm tay nhau khi đi chơi, đi dạo nhưng chưa bao giờ cô có cảm giác này. Cảm giác nắm tay của anh mạnh mẽ, chắc chắn, còn có đôi chút bà đạo ngông cuồng.
Hai người cứ vậy nắm tay đi theo con đường bên hồ.
Đi được một lúc bụng cô kêu ” rồm rộm”. Cô đưa tay ôm bụng xấu hổ không dám nhìn anh.
Anh quay đầu nhìn cô
– Đói rồi sao
Cô gật đầu không nói gì
– Vậy chúng ta đi ăn.
Anh nắm tay cô đi ngược lại hướng về phía xe ô tô. Tài xế thấy hai người liền xuống xe mở cửa cho anh và cô.
– Chủ tịch ngài muốn đi đâu ạ
Anh quay sang nhìn cô
– Muốn ăn món Tây hay món truyền thống.
– Gì cũng được ạ
– Vậy đến Thiên Hoa Sơn đi
Anh quay lại bảo lái xe.
Lúc này cô nhìn lại tay mình vẫn đang cầm hai xiên thịt mua lúc nãy.
Cô đưa mắt nhìn anh cười trừ. Giơ xiên thịt về phía anh.
– Anh muốn ăn không
– Em ăn đi.
– Vậy hai chúng ta cũng ăn. Cô đưa anh một xiên. Anh nhận lấy nhưng cũng chưa ăn ngay.
Cô cầm xiên còn lại ăn ngon lành.
Nhìn cô ăn không khỏi buồn cười. Trông cô không khác một đứa trẻ.
– Anh ăn đi
Thấy anh không ăn cô lên tiếng thúc giục anh.
Anh chần chừ rồi cũng đưa xiên thịt lên miệng ăn.
Tài xế ngồi. trước tròn mắt nhìn hai người qua gương chiếu hậu.
Chẳng phải ở chủ ưa sạch sẽ sao, có bao giờ ông chủ ăn đồ ăn vỉa hè như vậy đâu. Người như ông chủ trước nay chỉ vào các nhà hàng lớn có đầu bếp đẳng cấp chế biến. Với lại ông chủ vốn rất ghét ăn đồ trên xe sẽ khiến xe có mùi khó chịu sao. Hôm nay lại cho bà chủ ăn trên xe, thậm chí ăn cùng bà chủ.
Mãi trố mắt ra nhìn anh ta quên mất phải nhìn đèn. Bỗng bị giật mình bởi đèn đỏ nên phanh gấp một cái.
Khiến hai người phía sau bị giật mình va đầu vào nhau.
Cảnh Hàn đen mặt nhìn tài xế
– Chủ tịch xin lỗi, tôi bất cẩn quá.
– Có vẻ như cậu cần phải học lại lái xe đúng không.
– Xin lỗi tôi sẽ cẩn thận hơn
Nói rồi anh ta im lặng lái xe không dám nhìn lại đằng sau.
Y Lan xấu hổ không dám ngẩn đầu.
Thiên Hoa Sơn là nhà hàng nổi tiếng bậc nhất ở đảo phía nam. Hai người chọn một bàn trên ban công hướng ra biển. Đây là lần đầu hai người thực sự đi cùng nhau, ăn với nhau một bữa cơm.
Anh tự chủ trương gọi món. Tất cả đều là những món ăn nổi tiếng của nhà hàng.
Không khí rất lãng mạn, món ăn ngon dưới ánh nến lung linh không khỏi khiến người ta thêm phần cảm xúc.
Trong khung cảnh như vậy khiến cô bối rối.
– Món ăn không hợp khẩu vị sao.
Anh tinh tế nhận ra cô ăn rất ít, nhỏ giọng hỏi cô.
– À! không! rất ngon
– Vậy ăn nhiều một chút.
Cô không trả lời chỉ gật đầu.