Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau khi Bạch Lăng Diệp tỉnh dậy, đầu óc cô có hơi mơ màng, đêm qua cô nhớ là mình đã uống rượu cùng Hàn Trạch Dương sau đó còn kể cho anh nghe về một bí mật chôn giấu trong lòng, sau đó hai người cứ thế mà ôm nhau, không biết qua bao lâu Hàn Trạch Dương liền đưa cô về phòng, rồi cô cứ thế mà nằm ngủ đến sáng.
Phải nói, trước kia mỗi khi nhớ đến chuyện tai nạn xe năm đó là ban đêm Bạch Lăng Diệp đều sẽ nằm mơ thấy ác mộng, nhưng hôm qua lại không có chuyện gì xảy ra, đêm hôm qua cô ngủ rất ngon.
Có lẽ là do vòng ôm ấm áp của Hàn Trạch Dương, cũng có lẽ do những lời an ủi anh dành cho cô.
Bạch Lăng Diệp xuống giường, đứng dậy mới phát hiện đây vốn không phải căn phòng quen thuộc của mình, lúc này cô mới nhớ ra, cô đã chuyển sang sống cùng Hàn Trạch Dương, vì thế nên hôm nay chính là ngày đầu tiên bọn họ sống chung.
Bạch Lăng Diệp vội vã vào nhà vệ sinh, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Bạch Lăng Diệp liền đi ra ngoài.
Lúc này Hàn Trạch Dương vừa từ trong bếp đi ra, trên người anh còn đang mặc tạp dề, trên tay anh là là hai bát cháo.
Thấy cô, Hàn Trạch Dương đặt hai bát cháo lên bàn ăn sau đó nhìn cô nói: "Em dậy rồi sao? Mau tới đây ăn sáng, rồi anh đưa em đi làm!" vừa nói anh vừa cởi tạp dề ra.
Bạch Lăng Diệp gật đầu ngồi xuống, cô nhìn đồ ăn trên bàn sau đó ngẩng đầu nhìn anh, "Là anh làm hết sao?"
"Ừm, không phải bình thường em vẫn ăn sao?" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với cô.
Bạch Lăng Diệp ngơ ngác, nuốt một ngụm cháo trong miệng. Chẳng lẽ những đồ ăn sáng mà hàng ngày anh mang tới cho cô đều là do anh làm? Ấy vậy mà cô còn nghĩ là anh mua đồ ở bên ngoài cho cô.
Nghĩ tới đây, Bạch Lăng Diệp xấu hổ cúi đầu mà dùng bữa.
Hàn Trạch Dương thấy cô im lặng thì liền hỏi: "Sao vậy? Em có chỗ nào không khỏe sao?"
Bạch Lăng Diệp lắc đầu, ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: "Không có!"
Đúng lúc này ngoài cửa có một tiếng cạch vang lên, sau đó là tiếng nói của Trần Nhã Tịnh: "Trạch Dương, Lăng Diệp, hai đứa đã dậy chưa vậy?"
Cả hai liền đứng dậy đi ra phòng khách liền nhìn thấy Trần Nhã Tịnh đang đứng trước cửa phòng ngủ của Hàn Trạch Dương ghé sát tai vào cánh cửa như muốn nghe ngóng gì đó.
Hàn Trạch Dương đen mặt, anh khẽ ho khan một tiếng sau đó nói: "Mẹ, mới sáng sớm mà mẹ đứng ở đó làm gì?"
Trần Nhã Tịnh vừa nghe giọng nói ở sau lưng liền quay đầu lại có chút chột dạ nói: "Mẹ sợ hai đứa chưa dậy không kịp đi làm, nên tính sang đây gọi hai đứa!"
Nói xong bà quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp: "Lăng Diệp, con cũng dậy sớm vậy sao? Con hiện tại có cảm thấy có chỗ nào không khỏe không?"
Bạch Lăng Diệp đen mặt, cô gượng gạo nở một nụ cười: "Dì à, con không sao! Bọn con đang ăn sáng hay là dì tới ăn sáng cùng bọn con đi!"
Trần Nhã Tịnh cười cười: "Không cần đâu! Dì và mẹ con cũng vừa chuẩn bị đồ ăn sáng đang tính gọi hai đứa qua ăn, nhưng nếu hai đứa đang ăn rồi thì thôi vậy! Dì không làm phiền hai đứa nữa, dì về đây!" Nói rồi bà quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Chăm sóc con dâu mẹ cho tốt!"
Nói xong câu đó bà liền biến mất sau cánh cửa.
Bạch Lăng Diệp quay sang nhìn Hàn Trạch Dương nói: "Em ăn xong rồi! Em đi làm trước đây!"
Nói rồi cô quay người chuẩn bị đi về phòng thay đồ để đi làm.
Hàn Trạch Dương liền đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, "Đợi chút!"
"Hả?" Bạch Lăng Diệp quay lại nhìn tay anh đang nắm lấy cánh tay mình.
"Đợi một chút, anh đưa em đi làm!"
"Không cần đâu, em có thể tự đi!"
Hàn Trạch Dương tiến lại gần cô, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, anh khẽ nói: "Em cũng nghe thấy rồi đấy, là mẹ anh bảo anh chăm sóc tốt cho em, cho nên hôm nay để anh đưa em đi làm!"
Bạch Lăng Diệp ngượng ngùng đẩy anh ra, "Vậy em đi thay đồ trước!" Nói xong cô liền chạy nhanh về phòng.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Bạch Lăng Diệp dựa vào cửa phòng mà thở hổn hển, ôm lấy ngực của mình, Hàn Trạch Dương đáng ghét, nói chuyện thôi mà, có cần phải dùng tư thế ái muội như vậy không? Thật là, đây mới là ngày đầu tiên bọn họ sống chung mà tim cô đã sắp nhảy ra ngoài rồi, Vậy những ngày tháng sau này cô phải sống như thế nào đây?
Không được, không thể mỗi lần đều là cô ở thế bị động như vậy được, cô nhất định phải chủ động hơn, như vậy mới không dễ bị Hàn Trạch Dương trêu chọc như hôm nay.
Nghĩ xong điều này, đợi tim bình ổn hơn chút, Bạch Lăng Diệp liền tiến tới tủ quần áo, chọn một bộ đồ sau đó thay quần áo.
Khi cô thay đồ xong, đi ra ngoài, Hàn Trạch Dương cũng đã chuẩn bị xong, thấy cô anh liền tự nhiên đưa cà vạt của mình ra trước mặt cô: "Giúp anh thắt cà vạt!"