Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe đến tên Cố Thành, khuôn mặt của Hàn Trạch Dương lập tức trầm xuống.
Bạch Lăng Diệp lập tức nói thêm, "Em thấy cậu ấy rất hợp với Lạc Vi!" nói rồi cô quay sang nhìn Hàn Lạc Vi, "Lạc Vi, hay là chị sắp xếp cho hai người gặp mặt nhé, nói cho em biết cậu ấy siêu cấp đẹp trai luôn!"
Hàn Lạc Vi vừa nghe thấy cô nói nói đến đẹp trai thì đôi mắt trở nên sáng bừng, "Thật sao? Chị dâu có thật là anh ấy rất đẹp trai không?"
"Đương nhiên thật rồi, lát nữa chị cho em xem ảnh của cậu ấy nhé!"
Bên này hai người phụ nữ nói chuyện vui vẻ, bên kia khuôn mặt Hàn Trạch Dương đã tối sầm lại, mà Lục Hạo sau khi nghe Bạch Lăng Diệp định giới thiệu đối tượng cho Hàn Lạc Vi thì cũng không mấy vui vẻ.
Đang trò chuyện, chợt cảm nhận được tia lạnh lẽo, Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ở phía đối diện khuôn mặt Hàn Trạch Dương đã tối sầm, cô khẽ rùng mình, cười một tiếng, "Cái đó, Cố Thành đúng là đẹp trai, nhưng vẫn thua anh trai em một chút, anh trai em chính là người đẹp trai nhất trên đời!"
Hàn Lạc Vi vừa nghe cô nói thì bĩu môi khinh bỉ một tiếng, nhưng khi nhìn đến gương mặt dọa người kia của anh trai mình, cô liền cảm thấy đồng cảm với Bạch Lăng Diệp.
Sau khi nghe Bạch Lăng Diệp nói như vậy, khuôn mặt của Hàn Trạch Dương mới có chút dịu đi, nhưng trên khuôn mặt anh vẫn mang vẻ không vui.
Mà Lục Hạo thì không còn tâm trạng để ăn cơm nữa, anh ta buông đũa nói: "Mọi người ăn đi, tôi ăn no rồi!" Nói rồi anh ta liền đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Bạch Lăng Diệp nhìn phản ứng của anh ta mà không khỏi cười thầm trong lòng, người đàn ông này, không biết đến khi nào thì anh ta mới nhận ra tình cảm của mình dành cho Hàn Lạc Vi đây?
Hàn Lạc Vi thấy Lục Hạo rời khỏi thì khuôn mặt trở nên ỉu xìu, cô chọc chọc đũa, không biết là nghĩ cái gì.
Quên một người đâu thể nói quên là quên ngay được, huống hồ gì tình yêu này của cô đã kéo dài bảy năm làm sao có thể nói quên là quên được đây.
Mà Bạch Lăng Diệp biết mình vừa rồi đùa hơi quá trớn rồi, vì vậy lúc này cô liền quay sang dỗ dành Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương, anh đang giận sao?"
"Không có!" ngữ điệu của anh nhàn nhạt như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh dùng ngữ điệu đó với cô.
"Còn nói là không giận? Anh xem trên khuôn mặt anh viết rất rõ năm chữ "Tôi đang rất không vui!" kia kìa!"
Hàn Lạc Vi ở bên cạnh cũng bị chọc cho đang suy nghĩ cũng phải bật cười, người chị dâu này của cô đúng thật là... Phải nói sao đây, dường như cô ấy luôn dám nói ra mọi điều mà người khác không dám nói mà vẫn bình an vô sự.
Ví dụ như lúc này nếu đổi lại là cô, mà nói như vậy thì chắc chắn anh trai sẽ ngay lập tức xử đẹp cô ngay.
Hàn Trạch Dương thấy Hàn Lạc Vi cười thì khuôn mặt vốn dĩ đã dịu đi lại trở nên âm trầm mà nhìn về phía cô.
Cảm nhận được ánh mắt của anh trai, Hàn Lạc Vi lập tức rùng mình một cái, nụ cười trên miệng cũng cứng lại, cô vội vã lấy cớ chuẩn bị rời đi: "Chị dâu, anh trai, em ăn no rồi, em về phòng trước đây!" Vừa bước ra đến cửa phòng ăn, cô đột nhiên quay lại nhìn Bạch Lăng Diệp: "À, đúng rồi chị dâu, lát nữa nhớ đem ảnh anh Cố Thành cho em xem đó! Em muốn xem trai đẹp trong mắt chị dâu là như thế nào?"
Khuôn miệng Bạch Lăng Diệp giật giật, cô em dâu này, đã rời đi vẫn còn không quên hố cô.
Bạch Lăng Diệp gượng cười quay sang nhìn Hàn Trạch Dương: "Trạch Dương, anh phải tin ở em, trong mắt em, người đẹp trai nhất vẫn luôn là anh!"
"Ừ!" Hàn Trạch Dương lạnh nhạt ừ một tiếng.
"..." Này cô biết nói gì bây giờ, sao bình thường cô không phát hiện khi người đàn ông này giận lên lại khó dỗ như vậy chứ?
"Này, anh không thể nói gì khác với em sao?"
"Nói cái gì? Nói tại sao em khen người đàn ông khác trước mặt anh hay là nói vì sao em lại giữ ảnh của người đàn ông khác?"
"Cái đó, em khen Cố Thành chỉ là để chọc tức Lục Hạo mà thôi, anh cũng thấy phản ứng lúc nãy của anh ấy rồi đấy! Còn việc em giữ ảnh của Cố Thành, đó là ảnh chụp chung mà thôi, không phải ảnh của một mình cậu ấy!"
"Ồ, hai người còn có ảnh chụp chung sao?" Khuôn mặt của Hàn Trạch Dương lúc này giống như khuôn mặt của vị hắc thần vậy, tối đen đến dọa người.
"Không phải, không phải là ảnh chụp chung của em và cậu ấy mà là ảnh chụp chung của em và mấy người bạn, trong đó có cả Cố Thành, đây anh xem!" nói rồi Bạch Lăng Diệp lấy điện thoại mở một tấm ảnh đưa cho anh.
Trên tấm ảnh là một nhóm năm người hai nữ ba nam, một nữ là cô, còn một người khác là một người phụ nữ nước ngoài có mái tóc dài màu vàng. Ba nam kia có một người là Cố Thành, hai người còn lại đều là người nước ngoài, còn một người là con lai, bọn họ đứng bên nhau cười rất vui vẻ, giống như là một nhóm người đang cùng nhau đi du lịch vậy.
Điều khiến anh chú ý là trong tấm ảnh, ánh mắt của Cố Thành không nhìn vào ống kính mà là đang nhìn vào Bạch Lăng Diệp.