Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Bạch Lăng Diệp đến thăm bệnh, Hàn Lạc Vi lại đang buồn bã ngồi ở trên giường, Bạch Lăng Diệp bước vào mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Không phải chuyện của em và Lục Hạo đã có kết quả rồi sao? Tại sao vẫn còn thở dài không vui như vậy?"
Hàn Lạc Vi buồn rầu ngẩng đầu nhìn cô, "Chị dâu, mau nghĩ cách giúp em! Ba em lại muốn đón em về nhà để đi xem mắt!"
Bạch Lăng Diệp cau mày, Hàn Dật có thật sự là ba ruột của Hàn Lạc Vi không vậy? Tại sao tình trạng sức khỏe của con gái như vậy mà ông ta vẫn còn muốn ép cô đi xem mắt, chẳng lẽ trong mắt ông ta chỉ có lợi ích thôi sao? Thảo nào Hàn Trạch Dương lại không muốn nhận ông ta.
Bạch Lăng Diệp tiến tới xoa đầu cô: "Được rồi, chuyện này chị sẽ và anh trai em sẽ nghĩ cách giúp em, em trước tiên cứ điều dưỡng cơ thể cho tốt đi đã!"
Trưa nay Bạch Lăng Diệp có hẹn đi ăn trưa cùng bàn công việc với Cố Thành, chuyện này cô không có nói với Hàn Trạch Dương vì sợ anh sẽ ghen.
Sau khi tan làm cô một mình lái xe đến nhà hàng Cố Thành đã đặt, cả hai vừa ăn vừa bàn công việc hết gần một tiếng đồng hồ, khi trở về nhà, Bạch Lăng Diệp mệt mỏi ngủ thẳng một giấc tới chiều.
Đến khi bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Bạch Lăng Diệp mới mơ màng mở mắt, cô với tay lấy điện thoại lên nhìn, vậy mà đã muộn như vậy rồi, chắc hẳn là Hàn Trạch Dương vừa mới tan làm trở về.
Bạch Lăng Diệp xuống giường xỏ dép đi ra ngoài, lúc này Hàn Trạch Dương đang thay giày ở ngoài cửa, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn cô, "Vừa mới ngủ dậy?"
Bạch Lăng Diệp đi tới đưa tay cầm lấy túi xách và áo khoác của anh, "Ừm!"
Hàn Trạch Dương thay giày xong, đứng dậy cưng chiều mà xoa đầu cô, "Tối nay muốn ăn gì, để anh làm?"
"Vẫn là để em làm đi!" Cô cúi đầu cố tránh khỏi tay anh, "Em còn chưa có gội đầu đâu!"
Hàn Trạch Dương cười cười, "Không sao? Anh cũng không có chê!"
Bạch Lăng Diệp ngượng ngùng nhanh chóng cầm lấy áo khoác cùng với túi của anh đi cất, sau đó buộc qua loa lại mái tóc để xoã của mình, bắt đầu vào bếp.
Ăn tối xong, Bạch Lăng Diệp trở về phòng tắm rửa, vừa bước ra khỏi nhà tắm, thì phụt một tiếng, cả căn phòng đều trở nên tối đen như mực.
Mà Hàn Trạch Dương vừa tắm xong, đang định đi tới bàn làm việc, thì điện trong phòng đột nhiên đều tắt, anh còn đang định tìm di động để bật đèn thì màn hình điện thoại trên mặt bàn sáng lên cùng với tiếng chuông điện thoại, Hàn Trạch Dương nhanh chóng đi tới cầm điện thoại lên nghe máy, bên kia giọng Bạch Tuấn Hiên có chút gấp gáp, "Anh rể, bên đó có mất điện không? Chị em đâu? Có ở bên cạnh anh không? Nếu không thì anh mau tìm chị ấy, Chị ấy sợ tối..."
Bạch Tuấn Hiên còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt, Hàn Trạch Dương nhanh chóng cầm điện thoại đi đến phòng của Bạch Lăng Diệp.
Mở cửa phòng, anh cầm điện thoại soi một vòng trong phòng, cuối cùng khi soi đến góc cửa phòng tắm liền nhìn thấy Bạch Lăng Diệp bộ dáng yếu ớt ngồi ôm lấy hai đầu gối.
Thấy có ánh sáng, Bạch Lăng Diệp liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Hàn Trạch Dương cô lập tức đứng dậy lao ngay về phía anh, ôm chặt lấy anh, "Trạch Dương!" giọng cô yếu ớt, cả người cô đều đang run lên.
Hàn Trạch Dương không kịp phản ứng chỉ có thể dang tay ra để cô ôm chặt lấy mình, bộ dạng yếu đuối này của cô vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Cô trước nay đều luôn tỏ ra mạnh mẽ, không để lộ ra một điểm yếu nào trước mặt mọi người, ai mà ngờ cô cũng có một mặt yếu đuối như vậy chứ? Suy cho cùng cô cũng là con người, mà con người thì đều sẽ có thứ phải sợ hãi, ngay cả Hàn Trạch Dương anh cũng vậy.
Hàn Trạch Dương cẩn thận ôm cô vào lòng, một tay cầm điện thoại, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô, "Không cần sợ, có anh ở đây!"
Nghe những lời này Bạch Lăng Diệp gần như muốn khóc, khi còn bé mỗi khi mất điện, ba cô cũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và dỗ dành như vậy.
Bạch Lăng Diệp gần như sắp khóc, cô cứ như vậy ôm lấy Hàn Trạch Dương không chịu buông.
Hàn Trạch Dương thở dài, anh khẽ thì thầm: "Em bình tĩnh, có anh ở đây! Em lại kia ngồi, để anh đi lấy nến được không?"
Thấy cô đã thả lỏng, Hàn Trạch Dương cong người bế cô lên để cô ngồi lên giường, đưa điện thoại trên tay cho cô, sau đó tìm điện thoại của cô, đáng tiếc, điện thoại của Bạch Lăng Diệp vừa mới hết pin còn đang cắm sạc.
Hàn Trạch Dương thở dài, anh đưa điện thoại trên tay cho cô, "Em ngồi đây, anh ra ngoài tìm nến rồi sẽ quay lại ngay!"
Nói xong anh liền bước ra ngoài, theo trí nhớ lần mò tìm tới tủ, nhưng vì quá tối, anh chỉ có thể lần mò từng món trong tủ, hy vọng có thể tìm được nến.
Lúc này phía sau lưng Hàn Trạch Dương bỗng xuất hiện ánh sáng, Hàn Trạch Dương quay theo bản năng mà nheo mắt lại.
Bạch Lăng Diệp cầm điện thoại di động tiến tới, "Đồ ngốc, không có ánh sáng, anh có thể tìm thấy nến sao?" Nói xong cô cầm điện thoại đi tới cạnh anh, soi vào bên trong tủ, rất nhanh liền nhìn thấy hai cây nến ở góc tủ. Bộ dáng của cô lúc này dường như đã không còn sợ hãi như trước nữa.