Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Lăng Diệp cúi đầu nhìn cô ta cười lạnh, "Tha cho cô? Tại sao tôi phải tha cho cô?"
Thẩm Nhạc Y vẫn nắm chặt lấy góc áo cô, "Tôi xin cô! Đừng phong sát tôi! Nể mặt Trạch Dương, cô tha cho tôi lần này đi!"
"Nể mặt Trạch Dương? Cô dựa vào cái gì mà muốn tôi nể mặt anh ấy?"
"Vậy....vậy cô có thể nể mặt trong nhà tôi còn có mẹ tôi bị bệnh, mà tha cho tôi lần này được không? Tôi thật sự rất cần công việc để nuôi bà ấy!"
Bạch Lăng Diệp cười lạnh, "Tôi tại sao phải tha cho cô? Tôi cũng không phải là thánh mẫu! Cô năm lần bảy lượt bày kế chia cắt tôi và bạn trai! Thử hỏi tôi sao có thể tha thứ cho cô? Nếu cô là tôi cô sẽ tha thứ chứ?"
Thẩm Nhạc Y ngây ra, Bạch Lăng Diệp nhân cơ hội kéo áo của mình dứt khoát đi về phía trước, đi được vài bước, cô chợt dừng lại nói vọng về phía sau, "Thẩm Nhạc Y, chẳng phải trước đây cô làm ở cửa hàng đồ lưu niệm sao? Sao không quay lại đó làm việc đi?" Dứt lời cô liền bước một mạch về phía trước.
Cuối cùng cô vẫn không thể bỏ mặc người khác được, chuyện cô ta làm, không liên quan gì đến mẹ cô ta, cô không thể đứng nhìn người vô tội chịu tội cùng với cô ta, đây coi như sự giúp đỡ của cô dành cho mẹ cô ta đi.
****************
Khi Bạch Lăng Diệp về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, Hàn Trạch Dương đang ngồi trên ghế sô pha với khuôn mặt không nóng không lạnh.
Cô nhanh nhẹn thay giày sau đó đi về phía anh, ngồi xuống bên cạnh anh, liếc mắt liền thấy điện thoại trên tay anh đang phát đoạn video về buổi lễ tổng kết của tập đoàn cô, thật không ngờ tốc độ lan truyền lại nhanh như vậy.
Bạch Lăng Diệp khẽ liếc Hàn Trạch Dương, "Anh... Anh thấy rồi sao?"
"Ừ!" Hàn Trạch Dương khẽ gật đầu.
"Vậy... Vậy anh thấy sao?"
Hàn Trạch Dương kéo tay cô nhìn chằm chằm vào cô, "Lần sau không được có cử chỉ thân mật như vậy với người đàn ông khác! Còn nữa ai cho em ăn mặc hở hang như vậy ra ngoài hả?"
"Hả?" Bạch Lăng Diệp cúi đầu nhìn lễ phục trên người mình, không phải rất kín đáo sao, chỉ có phần trên hở vai thôi mà? "Khoan đã! Trọng điểm của anh rơi sai chỗ rồi có phải không? Anh không ngạc nhiên chút nào sao?"
Hàn Trạch Dương thản nhiên nhìn cô tựa như trả lời câu hỏi của cô.
Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm Hàn Trạch Dương, cô đưa tay ôm lấy cánh tay anh, "Vậy ra anh đã biết từ trước rồi sao?"
"Ý em nói là chuyện gì?"
"Thì chuyện em là chủ tịch tập đoàn Bạch Long đấy!"
Hàn Trạch Dương khẽ gật đầu, "Ừm! Mới đầu anh chỉ hơi nghi ngờ, nhưng mà hôm đó nhìn thấy tài liệu trong máy tính của em liền đoán được! Hơn nữa chuyện của Lạc Vi và Lục Hạo nếu anh đoán không nhầm thì cũng là do em ra tay giúp đỡ đúng không?"
"Ông xã em quả là thông minh!" Bạch Lăng Diệp mỉm cười không nhịn được khẽ hôn lên môi anh một cái.
Hàn Trạch Dương ngây ngẩn cả người, một lúc sau anh mới hoàn hồn lại nhìn chằm chằm vào cô, "Em vừa gọi anh là gì cơ?"
"Ông xã! Có gì sai sao?"
"Không có!" Hàn Trạch Dương lắc đầu, "Chỉ là hơi bất ngờ tại sao em lại đột nhiên gọi anh như vậy?"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Không phải em đã hứa với anh là sau khi mọi chuyện được giải quyết thì sẽ cùng anh kết hôn sao? Bây giờ mọi chuyện đều đã xong rồi, cho nên ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn được không?"
Hàn Trạch Dương gật đầu, "Được! Chỉ cần em muốn anh lúc nào cũng sẵn sàng!"
Bạch Lăng Diệp cảm động ôm chầm lấy anh, "Cảm ơn ông xã!"
"Lăng Diệp! Anh có thứ này muốn đưa cho em!"
"Là thứ gì vậy?" Bạch Lăng Diệp buông anh ra, nhìn anh hỏi. ngôn tình sủng
Chỉ thấy Hàn Trạch Dương từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông, "Vốn dĩ muốn chuẩn bị cho em một lễ cầu hôn thật lãng mạn, nhưng chắc bây giờ cũng không cần nữa rồi!"
"Ai nói không cần chứ!" Bạch Lăng Diệp bĩu môi, "Anh còn chưa cầu hôn em một lần tử tế đâu đấy!"
"Vậy bây giờ anh đền bù cho em!" nói xong, Hàn Trạch Dương lập tức từ trên ghế đứng dậy sau đó quỳ một chân xuống đất trước mặt cô, "Bạch Lăng Diệp! Em đồng ý gả cho anh chứ?"
Bạch Lăng Diệp bật cười, "Chẳng phải em đã đồng ý rồi sao?"
Hàn Trạch Dương nhìn chằm chằm cô, "Em đã quyết định thì không được hối hận đâu đấy!"
"Chắc chắn không hối hận!" Bạch Lăng Diệp khẳng định chắc nịch, "Anh còn không mau đeo nhẫn vào cho em? Nếu không cô dâu của anh sẽ chạy mất đấy!" Vừa nói cô vừa đưa tay ra trước mặt anh.
Hàn Trạch Dương vội vã đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, "Em có chạy đến chân trời góc bể anh cũng nhất định sẽ tìm được em!"
Bạch Lăng Diệp ôm lấy Hàn Trạch Dương tỳ trán của mình vào trán của anh, hai mắt nhìn thẳng vào mắt anh, "Tiếc là anh sẽ không có cơ hội đó rồi! Bởi vì em sẽ mãi mãi không rời khỏi anh!"
"Đã nói thì phải giữ lời đó!" Nói xong, Hàn Trạch Dương liền trực tiếp hôn lên môi cô.