Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Lâm Tuệ San tỉnh dậy lần nữa, cô thấy vết thương dưới bụng không còn chảy máu, nó đã tạo thành một cục máu đen sẫm, trái ngược hoàn toàn với làn da trắng của cô, trông thật đáng sợ.
Cô nằm nghiêng, cả người vô cùng đau đớn. Cô cố gắng nhặt điện thoại cách đó không xa. Cô muốn gọi 120 lần nữa, nhưng rồi cô bất động vì chợt nhớ ra rằng Cố Đông Quân đã đóng băng hoàn toàn tài khoản ngân hàng của cô.
Điều này có nghĩa Lâm Tuệ San hiện tại không có tiền để trả chi phí cho xe cứu thương, chứ chưa nói đến bất kỳ khoản tiền nào để nhập viện. Giờ đây cô chỉ có căn hộ nhỏ này với tất cả đồ đạc của mình.
Lâm Tuệ San bị thực tế dội cho gáo nước lạnh, cô từ bỏ ý định gọi 120, cô lê lết cả hai tay hai chân bò vào phòng tắm.
Có một bồn tắm trong phòng tắm, tuy không lớn nhưng có thể chứa vừa cô, người cô nhỏ nhắn. Lâm Tuệ San cố gắng tự chống đỡ, cô dựa lưng vào mép bồn tắm, thả lỏng mình để có thể trượt vào trong.
Cuối cùng sau khi điều chỉnh tư thế, Lâm Tuệ San nghiến răng mở từng lớp gạc băng vết thương trên bụng. Có đến năm sáu lớp băng gạc được quấn quanh.
Cơn đau dữ dội đã ăn mòn các cơ quan nội tạng của Lâm Tuệ San. Người bình thường chỉ cần dành mười phút để gỡ băng, Lâm Tuệ San dành thời gian tính bằng giờ.
Bồn tắm đầy gạc, gạc trắng loang lổ đầy những chấm máu. Càng tháo đến lớp gạc trong càng nhiều máu, diện tích máu càng lớn. Ngay khi tháo xong, lớp gạc quấn trong cùng chỉ toàn một màu nâu đỏ.
Đau quá... toàn thân đau đớn...
Lâm Tuệ San muốn ngất đi, nhưng cơn đau kích thích dây thần kinh của cô buộc cô phải tỉnh táo.
Máu chảy ra từ vết thương khi băng bây giờ đã khô lại. Lâm Tuệ San không cảm thấy ngạc nhiên khi gỡ bỏ lớp băng gạc cuối cùng, miếng gạc đã dính chặt vào vết thương. Cô hít một hơi thật sâu và kéo mạnh. Với một cơn đau như xé rách khoang bụng, vết thương giấu dưới gạc cuối cùng cũng hiện ra, nhìn thật đáng sợ.
Lâm Tuệ San thở hổn hển, mồ hôi lạnh tuôn ra từ thái dương và nhỏ giọt trong bồn tắm. Não cô trống rỗng trong giây lát vì cơn đau khủng khiếp này. Sau khi hồi phục, Lâm Tuệ San nhìn xung quanh, có một chai rượu tiệt trùng gần đó. Đôi mắt lờ đờ của cô dán chặt vào chai thủy tinh trên kệ bồn rửa mặt.
- "Có rồi!"
Lâm Tuệ San ngồi dậy từ từ và đưa tay với lấy cái chai. Mặc dù bồn rửa mặt nằm ngay cạnh bồn tắm, Lâm Tuệ San dễ dàng lấy được rượu, nhưng vết thương chạm vào thành bồn đã bị nứt ra. Cô khịt mũi và ngã xuống. Trở lại bồn tắm, cô dùng sức tàn lực kiệt cuối cùng để bật nút chai.
Lâm Tuệ San biết cảm giác đau như thế nào khi rượu đổ vào vết thương, nhưng nếu không được làm sạch, vết thương chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng.
Cô thở dài, lắc cánh tay và rót rượu vào. Khoảnh khắc rượu chạm vào bên trong vết thương khiến Lâm Tuệ San chết điếng, giọng nói coi chừng hỏng cùng bộ não trong cơn đau đó. Cô ngẩng đầu lên, những mạch máu màu xanh trên cơ thể tưởng như vỡ ra, đôi mắt của cô nhuộm một màu huyết sắc. Sau khi giọt rượu cuối cùng nhỏ vào vết thương, nỗi đau đớn không tan biến, cơn đau hành hạ thể xác lẫn tâm hồn của cô, chết có lẽ là giải thoát tốt nhất.
Lâm Tuệ San dựa đầu vào bức tường phía sau lưng. Chai thủy tinh rỗng không biết đã lăn vào góc nào. Cô ở vị trí này, chờ vết thương bớt đau, dùng cơ thể yếu ớt của mình để di chuyển, cô nhặt tấm gạc lộn xộn và quấn quanh bụng một lần nữa. Mặc cho phòng tắm có bừa bộn thế nào, cô không dọn, sức lực chỉ đủ cho cô lê lết vào phòng ngủ, cô không thay quần áo, trực tiếp ngã vào giường. Cô gần như ngủ thiếp đi ngay khi đặt mình vào tấm chăn mềm mại.
Lâm Tuệ San bị đánh thức bởi cơn đói. Dạ dày trống rỗng của cô bắt đầu phàn nàn ngay khi cô vừa tỉnh giấc. Mặc dù cơ thể vẫn còn đau, nhưng cơn đói cũng thật là khó chịu. Cô ngồi dậy khỏi giường ấm và đi chân trần trên sàn gỗ lạnh.
Trước khi bước ra khỏi phòng ngủ, Lâm Tuệ San nhớ tới chiếc điện thoại di động bị bỏ quên trong túi, cô bắt đầu tìm kiếm nó như tìm lại cảm giác tồn tại của mình. Cô lấy điện thoại và nhìn vào màn hình, đúng lúc Cố Đông Quân gọi đến.
Lâm Tuệ San do dự một hồi trước khi đưa lên tai nghe: - "Alo..."
Chẳng đợi Lâm Tuệ San nói xong, Cố Đông Quân dường như đã bắn một phát đại bác qua sóng điện thoại đến thẳng tại Lâm Tuệ San: - "Sao cô dám chạy
khỏi bệnh viện! Bây giờ cô đang ở đâu?"
Tôi ở đâu liên quan gì đến anh? Lâm Tuệ San muốn nói như thế nhưng thói quen của cô trong nhiều năm vẫn ép cô nói sự thật với Cố Đông Quân: - "Ở nhà ".
- "Ở yên đấy cho tôi, đừng chạy lòng vòng!" - Cổ Đông Quân không muốn nói chuyện với Lâm Tuệ San quá một giây, trước khi Lâm Tuệ San kịp hỏi có chuyện gì, anh vội vàng cúp máy.
Lâm Tuệ San nhìn chăm chăm vào điện thoại di động, im lặng trong giây lát rồi chửi thầm: - "Thần kinh!"
Ngay khi Lâm Tuệ San chuẩn bị bước vào bếp, tiếng chuông cửa vang lên, có chậm rãi ra mở cửa. Đứng bên ngoài là một người tự xưng là Luật Sư của Cố Đông Quân, ông ta thay Cố Đông Quân đến để thảo luận về việc ly hôn với Lâm Tuệ San.
Lâm Tuệ San mời luật sư vào nhà, hai người bắt đầu thương lượng trực tiếp. Tất nhiên, việc đàm phán này chỉ là hời hợt. Thực tế, Cố Đông Quân không cho Lâm Tuệ San quyền lựa chọn.
- "Đây là hợp đồng thỏa thuận, cô Lâm, tôi xin nói thẳng, Cố tổng rất muốn ly hôn với cô, ý của ngài ấy là, nếu cô có thể chủ động nộp đơn ly hôn và ký vào tờ đơn ly hôn này..."
Vừa nói luật sư vừa chỉ tay vào vị trí chữ ký trống, như thể Lâm Tuệ San không biết chữ:
- "...Cố tổng sẽ cho cô một số tài sản đứng tên cô và một số tiền trợ cấp đáng kể, nhưng nếu cô không chủ động, hoặc không muốn ký đơn ly hôn, sau này nếu Cố tổng và cô ly hôn, cô sẽ không nhận được bất kỳ khoản bồi thường nào, vì vậy cô hãy chắc chắn và suy nghĩ một cách cẩn thận."
Trợ cấp - bồi thường? Cố Đông Quân nghĩ như vậy là tổng cổ được cô đi rồi sao? Lâm Tuệ San khẽ mỉm cười, thật là lố bịch.
Luật sư nhìn Lâm Tuệ San một cách nghi hoặc, nhưng ông ta bất tiện trong việc ép buộc cô làm bất cứ điều gì. Ông ta chỉ có thể đứng dậy và nói với cô: - "Cô Lâm, tôi đã chuyển hết những lời của Cố tổng đến cô rồi. Tôi cũng hy vọng cô có thể xem xét đề nghị ly hôn một cách cẩn thận, nhưng nếu cô khăng khăng không chịu ly hôn, tôi chỉ có thể nói rằng cô sẽ phải tự chăm sóc bản thân sau này."
Luật sư rời đi, Lâm Tuệ San nhìn chằm chằm vào thỏa thuận ly hôn một lúc lâu, sau đó cô lấy điện thoại di động ra và gọi cho Cố Đông Quân: - "Anh nghe cho rõ đây, Cố Đông Quân, tôi sẽ ly hôn với anh khi Ngô Phương chết, cô ta chết, tôi sẽ ly dị anh mà không cần một xu."
Cố Đông Quân sững lại trong một giây, mùi thuốc súng nồng nặc toả ra, anh đáp với giọng điệu lạnh lùng:- "Cô đang nói gì vậy? Cô sẽ ly hôn khi Ngô Phương chết? Ồ, cô có nhớ chính bản thân cô đang mắc bệnh nan y không? Người chết là cô chứ không phải cô ấy. Đừng nằm mơ nữa..."
Cố Đông Quân cúp máy, sau đó tàn nhẫn ném điện thoại xuống sàn, điện thoại vỡ một cách nghiêm trọng. Phía bên kia, Lâm Tuệ San một mình lắng nghe âm báo máy bận trong điện thoại.