Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1202
Vẻ mặt ủ rũ của Bắc Minh Quân lúc này để lộ ra sự uy nghiêm không thể lay động, anh chờ xem hai người phụ nữ đang cãi nhau tối mày tối mặt.
Sau đó anh trầm giọng nói: “Phỉ Nhi, hôm qua em bị khói làm ngất đi, hiện tại cơ thể chưa phục hồi hẳn, em về phòng ngủ nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời, Phỉ Nhi sửng sốt: Cô ta vốn tưởng rằng Cố Tịch Dao giấu diếm Bắc Minh Quân chạy đi, khi trở về cô sẽ bị Bắc Minh Quân răn dạy một chút, nhưng đến tận bây giờ Bắc Minh Quân vẫn không tỏ thái độ gì. Cô ta còn muốn xem Bắc Minh Quân đối xử với Cố Tịch Dao như thế nào, nhưng lại bị đuổi đi.
Không được nhìn “trò hay”, Phỉ Nhi tỏ vẻ đáng thương, cô ta kéo tay Bắc Minh Quân, nũng nịu nói: “Quân, em sắp thành vợ anh, vì vậy em mới quan tâm đến sự an toàn của bọn trẻ mà mất bình tĩnh.”
“Được rồi, anh cũng biết là em muốn tốt cho bọn trẻ.” Nói xong, anh vén tóc trên trán Phỉ Nhỉ: “Nhìn xem, sắc mặt em không tốt, giờ chưa phục hồi hẳn. Em về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây có anh xử lý.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Hình Uy: “Cậu đưa Phỉ Nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
***
Hình Uy gật gật đầu, rất nhanh tới trước mặt Phỉ Nhi, hướng cô hơi cúi đầu nói: “Cô Phỉ Nhi, mời cô về phòng nghỉ ngơi.”
Kỳ thật, lúc Phỉ Nhi và Cố Tịch Dao tranh cãi tối mày tối mặt, Hình Uy có chút khó chịu, anh ta cảm nhận được Phỉ Nhi thật sự hơi quá đáng, cô ta đối với Cố Tịch Dao căn bản là châm chọc, đả kích cô.
Nhưng vì ngại chính mình thân phận thấp kém, chủ nhân không nói gì nên không tiện hành động.
Hơn nữa anh ta thầm toát mồ hôi lo lắng thay cho Cố Tịch Dao, Phỉ Nhi đắc ý không để ý ai, chủ nhân thì đang nổi nóng, thế cục hiện tại bất lợi cho Cố Tịch Dao.
Cho đến khi Bắc Minh Quân lên tiếng bảo anh ta mời Phỉ Nhi đi.
Anh ta mới thay Cố Tịch Dao thở dài nhẹ nhõm.
Nếu có chuyện gì, vẫn là nên để Bắc Minh Quân cùng Cố Tịch Dao giải quyết.
Người thứ ba còn ở đây thì chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu.
Đợi cho Hình Uy đưa Phỉ Nhi về phòng ngủ, Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn Cố Tịch Dao người đầy bụi bặm, không hề mang chút tức giận, mà nhẹ nhàng nói: “Cô có lời gì giải thích về việc hôm nay một mình đưa đứa nhỏ ra ngoài không?”
Ngữ khí của Bắc Minh Quân đột nhiên thay đổi khiến Cố Tịch Dao bất ngờ, cô vốn đã chuẩn bị cùng anh ầm ỹ một phen rồi phất tay áo rời đi.
Nhưng không khí đột nhiên thay đổi, cô cũng không khỏi thay đổi thái độ.
Cô đứng tại chỗ, nhìn Bắc Minh Quân: “Hôm nay tôi đưa đứa nhỏ ra ngoài không nói với anh là tôi sai. Dù sao anh mới là ba đẻ và người giám hộ của đứa nhỏ, anh có quyền áp dụng mọi cách để bảo vệ an toàn cho bọn trẻ. Nhưng tôi là mẹ đẻ của bọn trẻ, tôi cũng đau lòng vì chúng.”
“Về điều này, tôi cũng đồng ý với cách nghĩ của cô, quả thật cô nói với tôi một tiếng đưa bọn nhỏ ra ngoài vui chơi một chút, tôi cũng không phản đối. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, theo cô nên giải quyết như thế nào?” Bắc Minh Quân vẫn cố gắng kiềm chế.
Anh cũng không muốn bốn ngày nữa mọi người không vui vẻ mà chia tay, đó không phải là điều anh muốn.
Anh chính là muốn cùng Cố Tịch Dao có một kết cục hoàn mỹ.
Cố Tịch Dao suy nghĩ một hồi, vừa rồi tuy rằng cùng Phỉ Nhi tranh cãi gay gắt, nhưng Phỉ Nhi nói rất đúng, Trình Trình và Dương Dương đều mang họ Bắc Minh, là con cháu nhà Bắc Minh.