Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1245
“Lộp cộp” Một chiếc áo vest chế tác tinh xảo, cắt may tỉ mỉ trượt xuống từ người cô, rơi trên đất. Măng sét tinh xảo va chạm với mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cố Tịch Dao xoay người, cúi xuống nhặt lên, trong lòng khẽ rung động.
Chiếc áo trong tay nhìn có vẻ quen thuộc, cả mùi hương tản ra bên trên, cũng khiến cô nghi đến người đàn ông kia, người đàn ông đã cho cô ba đứa con.
Tối qua, anh đã ghé lại.
Bắc Minh Quân vẫn như bình thường, từ sớm đã ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng ăn.
Trên bàn ăn, người giúp việc đã lên đủ cả bàn thức ăn phong phú ngon lành.
Anh đang cầm dao nĩa tinh xảo, nho nhã từ tốn xắt miếng thịt nướng mật ong óng ánh trên chiếc đĩa trắng.
Hình Uy mặc một thân tây trang màu đen, đứng thẳng tắp sau lưng Bắc Minh Quân, một tay rũ xuống, một canh tay gấp lại, bên trên đang vắt áo vest của Bắc Minh Quân.
Lúc này, Giang Huệ Tâm đang được người giúp việc giúp đỡ, vẻ mặt mệt mỏi cất bước vào phòng ăn.
Vì tối qua bà gọi điện, kiên nhẫn cầu xin đứa con yêu quý Bắc Minh Quân kia về nhà làm chủ tình hình, nhưng Bắc Minh Quân lại không muốn dính dáng chút gì đến chuyện lặt vặt trong nhà.
Sau khi để điện thoại xuống, Giang Huệ Tâm nằm trên giường cả buổi cũng không ngủ được, cuối cùng vẫn phải uống xong hai viên thuốc an thần mới nặng nề thiếp đi.
Vì vậy, nửa đêm Bắc Minh Quân trở về, tuy gây ra tiếng động rất lớn, bà ở trong phòng ngủ cũng không nghe thấy gì.
Khi bà thấy Bắc Minh Quân ngồi bên trong, đã sững người vì khá bất ngờ.
Trên mặt nặn ra một nụ cười: “Minh Quân về khi nào vậy, con xem xem mẹ chẳng biết gì cả…”
Bắc Minh Quân không trả lời, vẫn rũ mắt ăn sáng như cũ.
Hình Huy vội trả lời: “Thưa bà, cậu chủ trở về lúc tối qua. Sắc mặt bà có vẻ không khỏe, có phải đã làm phiền bà nghỉ ngơi không ạ?”
Giang Huệ Tâm lắc đầu: “Không có phiền đến tôi, tối qua tôi đã uống hai viên thuốc an thần nên ngủ từ sớm rồi.”
Bắc Minh Quân đặt dao nĩa xuống, lấy một miếng giấy ăn lau miệng: “Dì Tâm sao lại không khỏe vậy, có cần con sai người đưa dì đi bệnh viện khám một chút không?”
Giang Huệ Tâm vội xua tay, sau đó bày ra bộ dạng khó xử: “Thực ra cũng không việc gì, còn không phải tức giận em ba của con sao.”
Bắc Minh Quân khẽ cau mày: “Thằng ba làm sao, có phải nó đã chọc tức dì không?”
Giang Huệ Tâm lắc đầu: “Từ sau khi đứa lớn dọn khỏi nhà họ Bắc Minh thì không thấy tăm hơi nữa. Con đó, vì tập đoàn Bắc Minh thị mà cả ngày công việc chồng chất. Con nói xem, trong nhà không có đàn ông làm sao mà được. Không nói cái khác, từ sau khi ba con nằm viện, Minh Đông cả nhà cũng không thèm về. Gọi điện kêu nó về nhà, nó cứ viện cớ nói cái gì mà quay phim không có thời gian, nếu không thì là có thông báo không dứt ra được.”
Nói đến đây, Giang Huệ Tâm thở dài một hơi: “Đúng là con trai lớn không cần mẹ. Haiz…”. Sau đó bà nhìn Bắc Minh Quân, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu: “Chi bằng con gọi điện cho Minh Đông, kêu nó về một chuyến, không cần làm gì, chí ít cũng phải đến bệnh viện thăm ba nó chứ.”
Bắc Minh Quân gật đầu: “Dì Tâm, dì an tâm, con sẽ gọi điện cho thằng ba kêu nó về nhà một chuyến.”
Sau khi Bắc Minh Quân uống xong một ly sữa, đứng dậy sửa soạn quần áo một chút: “Dì Tâm, dì cứ từ từ dùng bữa sáng, con đến tập đoàn đây, gần đây xảy ra chút chuyện nên khá bận rộn.”
Nói xong, anh vẫy tay về phía Hình Uy, Hình Uy giúp anh khoác áo vest lên.