Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh
  3. Chương 123: Tôi biết võ công rồi
Trước /165 Sau

Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh

Chương 123: Tôi biết võ công rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Bốn cao thủ Thần Cấp?”, Cuồng Phong xoay người, thấy ba nam một nữ ngồi sau lưng.

Bốn người này nhìn cũng trẻ tuổi, chắc khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Nhìn kĩ lại, thì đúng như lời Lý Thiệu Minh nói, chân khí trong cơ thể dâng trào, có cảm giác sống động như thật. Bọn họ đã thu hồi chân khí trong cơ thể một cách điêu luyện, là thực lực cao thủ cấp trung của cảnh giới Thần Cấp cấp thấp.

Heo Rừng xoay người hoảng sợ nhìn bọn họ một lúc. Một thanh niên bật cười.

“Đại tướngĐại tướng nói đúng thật, có người nhìn giống anh ấy như đúc, hơn nữa còn đang khổ luyện võ công, chắc định diễn lại vở kịch “Con cáo tráo đổi thái tử” đây. Anh giống hệt đại tướng, nếu đại tướng không nói gì, khéo tôi vẫn nghĩ anh là Lý Thiệu Minh – thủ lĩnh của nhóm quân phiệt nước ngoài. Dù biết anh không phải, nhưng thấy hai người giống hệt nhau như vậy, chỉ muốn nhanh chóng giết chết anh. Cho anh hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đầu hàng thì tôi sẽ ra tay nhẹ nhàng, còn nếu giãy giụa phản kháng thì chết sẽ đau đấy?”, thanh niên kia chậm rãi đứng dậy, rút một cây kiếm ở bên hông.

“Bọn họ do Tôn Thiếu Kiệt phái tới à?”, Cuồng Phong nhíu mày, sắc mặt căng thẳng.

Dù Cuồng Phong có tính kiêu ngạo, nhưng tâm tư hắn kín đáo, hắn biết rõ có người động tay được, có người không thể động tới. Hắn không phải kẻ ngu, có chỗ dựa thì mới đánh, còn không có chỗ dựa thì không đánh. Có Lý Thiệu Minh giúp đỡ, hắn mới dám liều mạng cùng Thanh Phong, Quỷ Đói. Hắn biết Lý Thiệu Minh là một cao thủ Thần Cấp cấp cao. Nếu không có anh hỗ trợ, thì hắn chỉ dám nghĩ, chứ không dám đi đánh nhau thật.

Bốn tên cao thủ Thần Cấp thực lực hơn hẳn hắn, nếu mình hắn đánh bọn họ thì chắc chắn thua cuộc.

Hắn không ngờ Tôn Thiếu Kiệt lại có thực lực như vậy, ngoài hắn ra, vẫn tìm được bốn tên cao thủ mạnh hơn hắn.

“Không phải Tôn Thiếu Kiệt, là Lý Phong”, Lý Thiệu Minh lắc đầu.

“Lý Phong”, Heo Rừng sững sờ khi nghe thấy cái tên quen thuộc.

“Đúng, là Lý Phong. Từ khi mẹ Lý Phong mất tích, rồi đến Hàn Vũ Triết mất tích, tôi đã nghi ngờ Lý Phong rồi. Bọn họ tìm được tôi dễ dàng như vậy, là vì Lý Phong. Tôi đoán không nhầm thì thân phận của tôi và Lý Phong bị hoán đổi. Hắn thích thân phận của tôi, thích làm Lý Thiệu Minh mãi mãi, nên muốn giết chết tôi”, Lý Thiệu Minh nói.

“Thì ra là Lý Phong, thằng ranh con lòng lang dạ sói!”, Cuồng Phong rất thông minh, nghe Lý Thiệu Minh nói là hiểu ngay.

“Ừ, giờ nghĩ cách giải quyết bốn người này”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu.

“Ba đấu bốn, hai tên cao thủ Thần Cấp đấu với bốn tên cao thủ Thần Cấp, đại ca, anh chắc chứ?”, Cuồng Phong hỏi.

“Không chắc”, Lý Thiệu Minh đáp.

“Không chắc á?”, ánh mắt Cuồng Phong sững sờ.

“Ừ, không chắc, chúng ta mau chạy thôi”, Lý Thiệu Minh nói xong liền bất ngờ bắn một cây kim bạc về hướng bốn tên sát thủ, rồi lao vọt ra khỏi nhà hàng phương Tây.

“Đại ca, tôi tưởng anh đánh được bọn họ chứ?”, Cuồng Phong không ngờ Lý Thiệu Minh lại bỏ chạy, hắn lập tức kéo Heo Rừng rồi chạy theo.

Ba người họ chạy ra ngoài xong thì nóc tòa nhà đối diện bốc cháy, tiếng súng vang lên, vô số viên đạn bắn về phía bọn họ, cùng lúc đó, rất nhiều binh lính mặc quân phục nước ngoài từ tứ phía tràn vào. Khoảng vài trăm người chạy về phía Lý Thiệu Minh, sau đó ngồi xổm xuống, vội chĩa súng trường tự động nhắm thẳng hướng Lý Thiệu Minh và bắn.

“Bọn họ còn đưa bao nhiêu binh lính để công kích chúng ta nữa ư?”, Cuồng Phong sững sờ, đập mạnh chân xuống đất, đạp phải một mảnh gạch đỡ đạn.

“Đương nhiên, bọn họ là người của Lý Phong. Lý Phong giờ đang thay thế tôi, là thủ lĩnh của quân đoàn Thiên Chu. Hắn muốn giết tôi, chắc chắc không đơn giản chỉ phái bốn sát thủ như thế, mà phải phái thêm một số đàn em. Gần chúng ta còn ít nhất là hơn nghìn lính mai phục, thêm bốn tên sát thủ Thần Cấp, làm sao mà ta đánh thắng được? Chạy mau!”

Lý Thiệu Minh vội vàng nói. Thấy một đám binh lính đang bắn về phía mình, anh nhanh chóng chạy ra đằng sau chiếc Maybach sang trọng.

Đạn bắn tới ầm ầm, mặt còn lại của chiếc xe Maybach anh đang ẩn náu bị bắn, dấu đạn xuất hiện chằng chịt.

Cùng lúc đó, bốn tên sát thủ đi từ nhà hàng ra. Bốn tên sát thủ đó mới chặn được kim bạc của Lý Thiệu Minh, thấy anh chạy trốn thì vô cùng tức giận.

Lý Thiệu Minh núp sau xe, thấy bốn người đó đi ra, anh dùng tay nhấc gầm xe lên.

Hô lên một tiếng, chiếc xe dài năm mét rưỡi bị hất văng, bay về phía bốn tên sát thủ.

Bốn tên sát thủ thấy một chiếc xe sang bay về phía mình thì vội lui lại. Rầm một tiếng, chiếc xe Maybach va sầm vào cửa chính của nhà hàng.

“Giết bọn chúng!”, một tên lính nước ngoài lên bằng tiếng nước Lệ. Hàng ngàn binh sĩ khác ngay lập tức lao vào các hướng quanh Lý Thiệu Minh, lưỡi lê cắm trên súng, và lũ lượt tràn vào như thủy triều.

Những tên lính nước ngoài này không phải bọn côn đồ lưu manh bình thường, mà đều là cấp bậc Tinh Anh.

Khi bọn họ lao tới, Cuồng Phong không muốn bị thương, nên dùng chân khí đánh trả. Hô một tiếng, một luồng chân khí như gió lớn tạt vào hướng bọn họ.

Thấy chân khí Cuồng Phong phóng ra, những tên binh lính vội lùi lại mấy bước rồi đưa súng lên đằng trước.

Những tên lính kia thấy chân khí đánh về phía mình thì lập tức gồng cơ lên chống cự, phần ngoài bị chân khí hung hăng đụng trúng, nhưng cơ thể chỉ đứng xiêu vẹo một chút. Còn những binh lính có thể chất yếu, bị đụng cái đã ngã nhào, nhưng cũng nhanh chóng bật dậy và tiếp tục lao về phía Cuồng Phong.

“Mẹ kiếp, không phải người thường à?”, thấy mấy binh lính này tố chất đều vượt qua người thường, Cuồng Phong trợn tròn mắt kinh sợ.

“Võ sĩ có công lực cao cũng sợ đám đông thôi. Thứ bọn họ sợ không phải là mấy đứa trẻ con trong nhà trẻ, mà là những binh lính ngày đêm khổ luyện, súng thật đạn thật. Trên chiến trường, dù võ công cao đến đâu thì sức mạnh mà võ sĩ đó phát ra vẫn rất nhỏ bé. Heo Rừng, những tên lính này và bốn tên sát thủ đều hợp tác giết chúng ta, chúng ta đánh không lại bọn họ. Chúng tôi sẽ cầm chân bọn họ thay anh, anh mau gọi điện cho Đại Quân kêu người tới!”, lúc này đám binh lính đã vọt tới mặt Lý Thiệu Minh, có tên còn nhanh chóng giơ súng nhắm thẳng Lý Thiệu Minh. Anh lập tức nhả ra làn chân khí màu đen dày đặc, rồi lao vào trong đánh nhau với bọn họ.

Võ sĩ cấp bậc Tinh Anh dù không có chân khí, nhưng có thể dùng sức đề kháng từ cơ bắp cuồn cuộn để chống trả chân khí của cao thủ. Trừ phi là cao thủ Thần Cấp cấp cao, nếu không chân khí phóng ra đó không thể đánh được đội quân lớn như vậy.

Thấy Lý Thiệu Minh kéo nhiều người vào đánh nhau với anh như thế, Heo Rừng sợ hãi, vội lấy điện thoại ra run lẩy bẩy bấm số Đại Quân: “Đại Quân, chúng tôi bị người ta đuổi theo để giết, lần này là rất nhiều người, đang ở trên phố Hòa Bình, anh mau đưa anh em đến cứu!”

Anh ta vừa nói xong thì một tên lính cầm lưỡi lê lao tới. Sắc mặt anh ta trắng bệch, sợ đến mức lộn một cái về phía sau.

Tên lính đó tiếp tục tấn công anh ta, lấy lưỡi lê đâm về phía anh ta. Anh ta nhanh chóng nhảy về phía sau, né được lưỡi lê của tên lính đó.

“Nhiều lính nước ngoài như vậy, mình không phải đối thủ…”, Heo Rừng chảy mồ hôi ròng ròng, quần áo trên người ướt sũng.

Khi tên lính kia lại cầm lưỡi lê tấn công anh ta lần nữa, anh ta sợ hãi ngồi xuống tránh né.

Tên lính kia võ công không tệ, không ngờ Heo Rừng tránh được ba chiêu của mình, nhìn Heo Rừng ngồi chồm hỗm dưới đất với vẻ ngạc nhiên.

Heo Rừng cũng không ngờ mình tránh được ba chiêu hiểm, ngồi xổm dưới đất giật mình nhìn hắn.

Đột nhiên Heo Rừng nghĩ ngợi một lát, rồi nhanh chóng tung chưởng móc vào nách tên lính, khiến tên lính đau đớn ngã mạnh về phía sau.

Rầm, khẩu súng trường của tên lính rơi mạnh xuống đất.

“Mình đánh thắng một tên lính nước ngoài ư?”, Heo Rừng chưa bao giờ nghĩ mình lại hung hăng như vậy, giật mình nhìn quả đấm ở tay.

“Đương nhiên, trong người anh đã có chân khí, chỉ là không thể phóng ra ngoài. Anh là một cao thủ Tông Sư cấp trung, thực lực vượt xa mấy người này. Học trò của Lý Thiệu Minh tôi sao mà không đánh bại bọn họ được?”, Lý Thiệu Minh một chưởng đánh bay một tên lính, xoay người tức giận nhìn anh ta.

“Mình biết võ công ư?”, Heo Rừng kinh ngạc nhìn đôi tay mũm mĩm của mình, thấy một tên lính xông về phía mình, anh ta nhanh chóng lao lên tung một chưởng đánh bay tên lính đó.

“Mình thật sự biết võ công!”

Cảm nhận được dòng chân khí chảy trong cơ thể mình, lại thấy bộ dạng khổ sở của tên lính kia gục dưới đất sau khi bị đánh bay, khuôn mặt Heo Rừng dần lộ vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ.

Nghĩ ngợi một lát, anh ta gào lên một tiếng rồi xông vào đám người.

Quảng cáo
Trước /165 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nguyên Huyết

Copyright © 2022 - MTruyện.net