Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, trên võ đài chỉ còn lại một mình Hư Không, võ đài im ắng không một tiếng động, tất cả khán giả còn chưa kịp phản ứng thì Lôi Tiểu Minh đã bị Hư Không đánh mấy chiêu đã ngã ra khỏi võ đài.
Hư Không chỉ dùng vài chiêu nhẹ nhàng đánh bật Lôi Tiểu Minh ra khỏi võ đài, hơn nữa hành động rất nhanh không để fan hâm mộ của Lôi Tiểu Minh có cơ hội trông thấy mà phản đối, ông ta vô cùng hài lòng với màn biểu diễn của mình.
“Xem Lôi Tiểu Minh bị thương thế nào đi”.
Vài phút sau, Lý Thiệu Minh mới dần dần phản ứng lại, rằng Lôi Tiểu Minh đã bị Hư Không đánh bại mất rồi.
Trong lòng anh nghĩ, thực lực của Lôi Tiểu Minh cũng không tồi, nhưng anh không ngờ cậu ta lại bị Hư Không đánh bại nhanh như thế.
“Tỷ số hai bằng rồi”, thấy Lôi Tiểu Minh trượt khỏi võ đài, Cuồng Phong không sao tức giận được, chỉ là trong lòng hơi thất vọng.
Đúng lúc này, đối diện võ đài, các fan hâm mộ của Lôi Tiểu Minh đột nhiên hô to cổ vũ: “Tiểu Minh! Tiểu Minh! Tiểu Minh đỉnh nhất!”
“Ha ha, tên nhóc này thú vị đấy, cậu ta bị đánh bại rồi mà fan vẫn vui như vậy”, Thanh Phong ngồi trên khán đài cười nói.
Thanh Phong vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt ông ta bỗng cứng đờ. Từ đằng xa trông thấy một tay của Lôi Tiểu Minh bám chặt bên rìa võ đài, cậu ta dùng sức bật người lên võ đài.
Fan của Lôi Tiểu Minh hò hét vui mừng.
Lôi Tiểu Minh chưa thua, cậu ta bị Hư Không đạp ra khỏi võ đài, lúc sắp rơi xuống mặt đất, một tay của cậu ta đã kịp thời bám vào rìa võ đài. Treo người lơ lửng vài giây nghỉ ngơi để bình ổn khí huyết loạn xạ trong cơ thể, sau đó mới dùng sức lộn người lên trở về võ đài.
Chỉ có các khán giả ngồi đối diện với Lý Thiệu Minh ở bên kia khán đài mới nhìn rõ cảnh tượng này. Bọn họ thấy cả người Lôi Tiểu Minh treo lơ lửng trên không, chỉ dựa vào lực tay bấu víu rìa võ đài, trong lòng không khỏi lo lắng cho sự an nguy của cậu ta.
Sau khi Lôi Tiểu Minh quay trở về võ đài, thấy Hư Không nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, cậu ta lên tiếng giải thích với phong thái nho nhã lễ độ: “Hư Không đại sư, vừa rồi ông không đánh tôi ra khỏi võ đài đâu, vì tôi đã kịp thời bám trụ rìa võ đài, chân của tôi chưa chạm đất nên tôi chưa bị tính là thua, xin hãy tiếp tục trận đấu”.
“Cậu không bị rơi khỏi võ đài?”, Hư Không rất bất ngờ, cũng không quên đánh mắt về phía trọng tài ngồi đối diện, hỏi.
Sau khi nhận được sự khẳng định từ phía trọng tài, ông ta mới thở dài nói: “Được, bần tăng vốn không muốn hại cậu, nếu cậu vẫn kiên quyết đánh tiếp thì bần tăng chỉ có thể làm cậu bị thương”.
Lôi Tiểu Minh biết võ công của mình không bằng Hư Không, cậu ta làm thần tượng lâu quá rồi nên võ công sớm đã không còn được như trước.
Lôi Tiểu Minh nhịn xuống cơn đau, đứng vững trên võ đài. Sau đó chân phải đột nhiên đạp xuống đất lấy đà, xông về phía Hư Vô nhanh như mũi tên bay. Hai tay cắt qua gió tựa như lưỡi đao, cả người cậu ta toả ra khí đen dày đặc: “Thật ra, tôi cũng có thể liều mạng với ông!”
“Phong Lôi Đao!”
Võ công của Lôi Tiểu Minh là đao pháp Phích Lịch Đường, gọi là Phong Lôi Đao. Vũ khí cậu ta hay dùng là Song Đao, tay trái cầm Phong Đao, tay phải cầm Lôi Đao, tay trái chủ yếu là phòng thủ, tay phải chủ yếu là tấn công. Bây giờ không được dùng vũ khí, nhưng hai tay cậu cũng đủ sắc bén tựa như lưỡi đao. Lôi Tiểu Minh xuất hiện trước mặt Hư Không, cậu ta quay người lại tạo thành một vòng xoáy không khí đen dày đặc quanh người, dần dần tốc độ xoáy nhanh hơn hóa thành một cơn lốc đen.
Hư Không cũng không phải dạng vừa, ông ta né tránh cơn lốc rồi đột nhiên dịch chuyển tức thời đến trước mặt Lôi Tiểu Minh, không cho cậu cơ hội tiếp tục tăng lực của vòng xoáy, bàn tay mang theo khí tức mạnh mẽ của ông ta bóp cổ họng của cậu rồi nhấc cơ thể gầy yếu của cậu lên cao và quăng về phía rìa võ đài.
Ông ta tiếp tục dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Lôi Tiểu Minh chưa kịp đứng dậy, lại bóp nghẹt cổ cậu rồi nâng lên cao.
Võ công sở trường của Hư Không là Ác Thạch Công, lực tay của ông ta đến các cao thủ Thần Cấp cùng cấp cũng không thể sánh bằng. Lúc bàn tay của ông ta bóp chặt cổ họng của Lôi Tiểu Minh, cậu cảm thấy toàn thân dần mất đi sức lực, không khí nghẹn ứ trong lồng ngực và cổ họng cứ như sắp đứt gẫy.
“Vẫn kiên trì à?”, Hư Không cảm thấy cậu trai này còn dai hơn đỉa, trong lòng từ sốt ruột chuyển sang bực bội.
Trông thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi của Lôi Tiểu Minh đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, hai tay cậu gồng lên giữ chặt cánh tay cường tráng của mình, Hư Không không khỏi cười khẩy: “Cậu Lôi à, nếu cậu là cao thủ Thần Cấp cấp trung giống như tôi, Phong Lôi đao pháp và sự kiên trì của cậu có thể sẽ đánh bại được tôi đó. Nhưng tiếc là thực lực của tôi và cậu cách biệt cả một cảnh giới, chắc cậu làm thần tượng giới trẻ lâu quá nên võ công thụt lùi rồi, sao có thể làm đối thủ của tôi được?”
“Vẫn không nhận thua? Nếu cậu thả hai tay ra, bần tăng sẽ coi như cậu nhận thua rồi ném cậu ra khỏi võ đài cho cậu hít thở không khí trong lạnh”, Hư Không lạnh lùng nói, dùng sức bóp cổ cậu hơn.
A!!!
Lôi Tiểu Minh cảm thấy toàn thân đau đớn, không khỏi cào cấu vào cánh tay của Hư Không, cậu cảm giác cổ của mình như sắp gẫy rồi, tên Hư Không này thật sự muốn bóp chết cậu. Mí mắt của cậu liên tục chuyển động mất khống chế, ý thức bắt đầu mơ mơ màng màng, nhưng cậu vẫn kiên trì với chấp niệm trong thâm tâm của mình, kiên quyết giúp Lý Thiệu Minh đánh thắng trận đấu. Cho dù không thể thắng, cũng phải cố gắng hết sức đánh Hư Không bất phân thắng bại, tuyệt đối không để đội Hồng Võ đánh bại Lý Thiệu Minh.
“Vẫn cứng đầu…”, Hư Không cười, tiếp tục tăng lực bóp cổ cậu.
Đúng lúc này, khán đài bỗng phát ra tiếng nổ súng, một viên đạn bắn về phía Hư Không. Hư Không là cao thủ Thần Cấp, ông ta cảm nhận được đường đạn xuyên qua không khí nhắm về hướng mình, lập tức bắt lấy Lôi Tiểu Minh rồi cùng biến mất, né tránh viên đạn bắn tới. Sau đó cả hai người lại xuất hiện ở giữa sân đấu.
Có kẻ dám nổ súng trong trận đấu?
Ông ta mất hứng đánh tiếp, quăng Lôi Tiểu Minh sang một bên, nhíu máy khó chịu nhìn quanh khán đài hỏi: “Kẻ nào bắn tôi?”
Lúc này cả khán đài im ắng, tất cả mọi người đều ngây ra nhìn Hư Không, không ai thừa nhận dùng súng bắn ông ta.
“Là ai nổ súng bắn tôi!?”, Hư Không quay người lại nhìn đội Lý Thiệu Minh dưới võ đài.
Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo, Bích Tỷ, Hiên Tịnh Vũ và Heo Rừng mặt không cảm xúc, nhưng bị Hư Không nhìn chằm chằm lâu quá nên Lý Thiệu Minh mới nhún vai tỏ ý không biết. Chu Bảo Bảo lấy khẩu súng lục bạch kim từ trong người ra, nói với ông ta: “Tôi không có bắn ông, đạn của tôi làm từ bạch kim, nếu ông không tin thì có thể nhặt đạn lên mà kiểm tra”.
“Đạn súng tôi làm bằng vàng, tôi không bắn ông”, Lý Thiệu Minh nghĩ một lát rồi cũng lấy khẩu súng vàng từ trong người ra.
“Hai khẩu súng của tôi đều ở đây, cồng kềnh thế này, khán giả vây kín xung quanh, nên không có chuyện bắn ông mà không bị ai phát hiện”, Cuồng Phong cũng nhanh chóng lấy súng bắn tỉa và súng trường của mình ra.
“Tôi còn không dám mang súng…”, Heo Rừng vội giải thích.
“Vậy rốt cuộc ai bắn tôi hả!!!”, Hư Không nổi điên, trợn mắt nhìn bốn phía.
Ông ta là cao thủ Thiếu Lâm nên không được văng tục chửi bậy.
Nếu không bây giờ ông đã chửi um tỏi lên rồi, kẻ nào dám bắn ông, con mẹ nó ông đây chịu hết nổi rồi.
Nhất định là do fan của Lôi Tiểu Minh làm!