Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chẳng bao lâu, hàng ngàn người từ dưới núi hùng dũng đi lên, khi đám người này bước lên núi, có không ít người cầm là cờ lớn, trên có viết chữ ‘Tống’ và dòng chữ ‘anh hùng’, tất cả bọn họ đều mặc võ phục màu trắng, mang đậm khí chất giang hồ. Khi bọn họ đến bên ngoài đại điện, thấy Lý Thiệu Minh cùng hơn chục nghìn binh lính đang bao vây đại điện, trong mắt bọn họ không hề có chút sợ hãi, thay vào đó là đồng loạt vẫy mạnh lá cờ trong tay rồi đồng thanh hô to làm rung chuyển trời đất: “Trời đất có công bằng, hội anh hùng Lạc Dương!”
Tiếng hô này khiến Heo Rừng run sợ.
“Tống Hào Hùng cùng các anh hùng hảo hán đến rồi!”, trụ trì lục điện ngồi phía sau điện nghe thấy một tiếng hô bên ngoài đại điện thì tinh thần chấn động, ngay cả ánh mắt của trưởng môn phái Thiếu Lâm Từ Bi cũng hơi thay đổi.
Bọn họ lập tức chạy ra, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đã dẫn theo hàng trăm đệ tử tiến vào đại điện.
Người đàn ông vạm vỡ này cao một mét tám lăm, mặc một bộ võ phục màu trắng, râu quai nón, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía. Ông ta chính là Tống Hào Hùng, trưởng môn môn phái Anh Hùng Lạc Dương, cao thủ Thần Cấp cấp cao. Khi ông ta vừa bước vào đại điện thì lập tức nhìn thấy một đám người trưởng môn phái Thiếu Lâm vội vàng bước ra từ phía sau đại điện. Không đợi trưởng môn phái Thiếu Lâm cất lời, một trụ trì lục điện lập tức chạy ra nói: “Trưởng môn phái Anh Hùng Lạc Dương – Tống Hào Hùng, không đón tiến được từ xa, mong anh hùng Tống không chê trách. Là do hôm nay phái Thiếu Lâm chúng tôi gặp phải rắc rối, đợi sau khi giải quyết rắc rối này xong, phái Thiếu Lâm chúng tôi nhất định phải giữ anh hùng Tống lại thêm mấy ngày để tiếp đãi cẩn thận”.
Tất cả những người trong võ lâm về cơ bản đều là những hiệp sĩ đem lại hạnh phúc cho nhân dân. Tuy tính cách của bọn họ đều có khuyết điểm riêng, nhưng chưa từng làm chuyện xấu xa, mà ngược lại làm không ít chuyện tốt cho người dân.
Tống Hào Hùng không chào hỏi với trụ trì lục điện này mà trực tiếp nhìn sang Lý Thiệu Minh – người đang ngồi trong đại điện phái Thiếu Lâm. Ông ta thấy Lý Thiệu Minh khí chất không tầm thường, mặc một bộ quân trang chỉnh tề, hai bên vai có treo ba ngôi sao hàm tướng quân, cấp bậc vượt qua tất cả những người có mặt ở đây. Ngoài ra, tất cả những người này đều mặc quân phục và đội mũ quân đội chỉnh tề, chỉ có anh và một vài thanh niên nam nữ khác không đội mũ quân đội, nên cực kì nổi bật. Ông ta hừ lạnh một tiếng, liền quay sang nhìn Từ Bi: “Đây chính là con trai nhà họ Lục – một trong tứ đại gia tộc của võ lâm, Lý Thiệu Minh sao?”
“Đúng vậy”, đại sư Từ Bi cụp đôi mắt xuống rồi bình tĩnh nói.
“Thực lực của cậu ta chỉ ở cảnh giới Thần Cấp cấp trung, ngoài ra chỉ có một vài tên thuộc hạ tầm thường, phái Thiếu Lâm các ông đường đường là môn phái lớn, là Bắc Đẩu Thái Sơn trong giới võ lâm, sao lại bị một tên hậu bối làm thành ra thế này?”, Tống Hào Hùng chau mày nói.
“Cái này...”, đại sư Từ Bi cũng khẽ chau mày.
Tống Hào Hùng nói không sai, tên Lý Thiệu Minh này chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp trung, với thực lực của anh quả thực không thể gây khó dễ cho phái Thiếu Lâm. Chỉ là Lý Thiệu Minh vô cùng kiên quyết, sáng hôm qua mới đấu với cao thủ phái Thiếu Lâm bọn họ xong, mà tối nay đã đem người xông vào phái rồi. Không chỉ vừa ra tay đã hạ gục hai phần ba đệ tử của bọn họ bắt làm con tin, mà còn đặt số lượng lớn bom mìn để uy hiếp bọn họ.
Thực lực của Lý Thiệu Minh bình thường, nhưng tài mưu lược và trí khí không giống người thường, thêm cả mấy người bạn là con cái nhà quyền thế, bướng bỉnh giống hệt anh, khiến phái Thiếu Lâm bọn họ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Phái Thiếu Lâm bọn họ muốn bảo vệ bản thân chu đáo, muốn giải quyết được Lý Thiệu Minh mà tất cả các đệ tử không ai bị thương. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể cầu cứu mười hai chủ thần Hoàng Kim.
“Đại sư Từ Bi, phái thiếu lâm các ông không còn sắc bén như trước nữa. Môn phái các ông là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ lâm, nên nổi tiếng với khí thế hùng mạnh bá đạo. Hôm nay các ông quá nhân từ rồi, lại để cho đám chó mèo chẳng ra sao cũng dám đến thách đấu. Đại sư Từ Bi, hay là ông và các đệ tử hãy tránh ra, tôi sẽ giải quyết đám chó mèo này thay các ông, thế nào hả?”, Tống Hào Hùng vừa nói vừa liếc nhìn Lý Thiệu Minh cười khinh bỉ.
“Không được đâu, Tống Hào Hùng”, một trụ trị khác trong lục điện lập tức lắc đầu, nói với Tống Hào Hùng: “Tuy tên Lý Thiệu Minh này không mạnh bằng các ông, nhưng đánh đấm vô cùng lợi hại, không khác gì võ lâm Hắc Ám, hành xử như một tên côn đồ. Cậu ta bắt không ít đệ tử của phái Thiếu Lâm chúng tôi làm con tin, còn chôn rất nhiều bom để uy hiếp chúng tôi. Chúng tôi đã hiểu rõ bản chất của cậu ta, nếu chúng ta cứng rắn với cậu ta thì e là cả hai bên sẽ cùng thiệt hại”.
“Nói ra thì đây cũng là nỗi xấu hổ của phái Thiếu Lâm chúng tôi, là chúng tôi đấu võ thua cậu ta và không thực hiện lời hứa của mình. Hiện giờ cậu ta tìm đến tận nơi bắt chúng tôi thực hiện lời hứa. Hazz, chúng tôi có thể đưa cho cậu ta ba mươi tỷ tiền thua cuộc, nhưng sao có thể giao đệ tử môn phái cho cậu ta chứ. Các thế hệ phái Thiếu Lâm chúng tôi thà chết chứ không chịu nhục, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ giao đệ tử cho người ngoài xử lý. Hôm nay mời ông đến đây là muốn nhờ ông làm thuyết khách, cùng chúng tôi nói chuyện cẩn thận với cậu ta, xem xem có thể giữ lại đệ tử của môn phái chúng tôi hay không. Chúng tôi biết mình đuối lý, đã nhận thua rồi, chúng tôi không muốn lại thêm tàn sát người vô tội nữa, ân oán giữa chúng tôi và Lý Thiệu Minh nên xóa sạch đi thôi...”, Một vị trụ trì của lục điện khác than thở.
“Một hậu bối giang hồ mà thôi, có tư cách gì mà bắt các ông nhận thua? Để cậu ta ngồi đây là nể mặt ông ngoại cậu ta, nể tình cậu ta là một đứa trẻ, nếu không tôi sẽ tung một chưởng đánh vỡ đầu cậu ta!”, Tống Hào Hùng lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh.
“Con mẹ nó, ông có bản lĩnh đập vỡ đầu chúng tôi sao?”, Chu Bảo Bảo lập tức kêu lên.
“Cậu là ai!?”, ánh mắt Tống Hào Hùng khẽ thay đổi.
“Con trai của nhà họ Chu – một trong tứ đại gia tộc võ lâm, Chu Bảo Bảo!”, Chu Bảo Bảo lạnh lùng nhìn ông ta.
Nghe Chu Bảo Bảo nói vậy, Heo Rừng đang đứng nhũn người bên cạnh lại sợ thót tim. Anh ta phát hiện, tên Chu Bảo Bảo này thật to gan, ai cũng dám chọc giận.
Lý Thiệu Minh điên rồi, anh đã dẫn người đến đả thương phái Thiếu Lâm, Heo Rừng rất sợ phái Thiếu Lâm sẽ báo cảnh sát hoặc là nhờ các môn phái khác đối phó bọn họ. Hiện giờ Tống Hào Hùng đã mang theo người đến rồi, nghe nói người này là một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, địa vị trong giang hồ của ông ta không hề thấp, vừa nãy đám thuộc hạ của ông ta hô to một tiếng ‘Anh hùng Lạc Dương’ đã khiến anh ta sợ nhũn cả người, sợ rằng bọn họ sẽ giúp phái Thiếu Lâm đánh nhau với bọn họ khiến hai bên thương vong nặng nề. Hiện giờ Chu Bảo Bảo lại chọc giận ông ta như vậy, cậu ta đúng là không sợ chuốc rắc rối, không sợ đánh nhau.
Anh ta chỉ có thể nói, Thường Sơn Chu Bảo Bảo này quá to gan, cả người cậu ta toàn là gan cả.
Mà Chu Bảo Bảo đột nhiên chọc giận người khác, quả thật cũng khiến Tống Hào Hùng vô cùng tức giận. Trong mắt ông ta lập tức toát ra ánh sáng màu đen, hai cánh tay to lớn cũng nhanh chóng dâng lên, muốn ra tay với Chu Bảo Bảo.
Ngâm nghĩ giây lát, Tống Hào Hùng lại kím nén cơn tức giận trong lòng. Khi ông ta đến đây đã nhận được thông bảo của phái Thiếu Lâm, chuyến đi lần này là để làm thuyết khách cho phía Thiếu Lâm. Ngoài ông ta, phái Thiếu Lâm còn thông báo cho không ít các bá chủ khác trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, những bá chủ này cũng đang trên đường đi, sắp đến phái Thiếu Lâm rồi. Nếu hiện giờ ông ta ra tay với Chu Bảo Bảo, thì hai bên chắc chắn sẽ lập tức đánh nhau khốc liệt. Tên Chu Bảo Bảo này không sợ trời không sợ đất, nói năng không suy tính hậu quả, ông ta không giống với Chu Bảo Bảo, ông ta đã là người lão luyện trên giang hồ rồi, phải suy nghĩ thấu đáo hơn cậu ta.
Tạm thời không so đo với cậu ta.
Đúng lúc này, một đệ tử của phái Thiếu Lâm từ ngoài chạy vào đại điện, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cậu ta lập tức quỳ xuống trước mặt trưởng môn phái Thiếu Lâm, cung kính nói: “Sư tôn, các chủ thần Hoàng Kim khác đã đến rồi ạ, tất cả bọn họ đã đến chân núi. Gần một nửa trong số mười hai chủ thần Hoàng Kim đã đến rồi, ngay cả minh chủ võ lâm – tướng soái Thượng Quan cũng đến rồi, có cả biệt đội Thần Thánh nữa!”
“Biệt đội Thần Thánh!?”, nghe thấy đệ tử trình báo, không ít cao thủ phái Thiếu Lâm kinh ngạc nhìn nhau, trưởng môn phái Thiếu Lâm và trụ trì lục điện cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Biệt đội Thần Thánh – đội thực thi pháp luật cấp cao nhất của Hoa Hạ.
Bọn họ thông báo cho kha khá người trong mười hai chủ thần Hoàng Kim đến hỗ trợ, nhưng không hề thông báo cho biệt đội Thần Thánh, sao bọn họ lại đến đây?
Biệt đội Thần Thánh là đội thực thi pháp luật cấp cao nhất của Hoa Hạ, đội thực thi pháp luật bí ẩn và công chính nhất Hoa Hạ. Biệt đội Thần Thánh tổng có bảy người, tất cả đều là cao thủ Thần Cấp cấp cao. Hiện giờ Lý Thiệu Minh dẫn nhiều thuộc hạ bao vây phái Thiếu Lâm, nếu biệt đội Thần Thánh thấy Lý Thiệu Minh như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho cậu ta đâu nhỉ?
“Này Cuồng Phong, biệt đội Thần Thánh là cảnh sát à?”, Heo Rừng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Đúng vậy”, Cuồng Phong khẽ gật đầu.
“Đù, chúng ta dẫn theo nhiều người bao vây phái Thiếu Lâm như vậy, còn mang biết bao nhiêu là súng nữa, nếu biệt đội Thần Thánh nhìn thấy...”, sắc mặt Heo Rừng trở nên trắng bệch.
Anh ta hoảng hốt nhìn Lý Thiệu Minh, vội vàng nói với Lý Thiệu Minh: “Đại ca, phái Thiếu Lâm báo cảnh sát rồi, chúng ta làm thế nào đây!?”
“Liên quan gì?”, Lý Thiệu Minh rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn anh ta với vẻ mặt mơ màng.