Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho dù Lý Thiệu Minh là con trai trưởng của nhà họ Lục ở Giang Nam, nhưng nếu dám không nể mặt các bá chủ võ lâm bọn họ thì bọn họ cũng sẽ ra tay dạy cho anh một bài học.
Con trai trưởng của nhà họ Lục thì ghê gớm lắm hả? Ông ngoại Lục Kim Đan của anh cũng chỉ ngang hàng với bọn họ mà thôi.
“Ha ha, xem ra nhà họ Lục đã sinh ra một nhân tài”, chưởng môn Hỏa Long Chân Nhân của phái Võ Đang, một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, cười khẩy nói.
“Tôi không phủ nhận điều đó”, Lý Thiệu Minh cũng cười đáp.
“Lý Thiệu Minh, cậu thật ngông cuồng! Cậu đem quân bao vây phái Thiếu Lâm, tuy hành vi của phái Thiếu Lâm không hợp lý nhưng cậu đã chống đối các bậc tiền bối, phạm tội bất kính. Bao nhiêu người chúng tôi nói tình nói lý để giảng hòa với cậu cũng vì nể mặt Lục Kim Đan, cậu tưởng chúng tôi sợ cậu thật sao? Cậu có tin nếu hôm nay cậu vẫn cố chấp làm khó phái Thiếu Lâm, chúng tôi sẽ tìm ông ngoại của cậu và buộc ông ấy phải phế truất vị trí người thừa kế nhà họ Lục không?”, Hỏa Long Chân Nhân tức giận, chỉ trích Lý Thiệu Minh.
“Cậu phải biết, nhà họ Lục không chỉ có một mình con cháu là cậu, còn rất nhiều người ưu tú khác có thể ngồi lên vị trí kế nhiệm”.
Hỏa Long Chân Nhân vừa dứt lời, tất cả chủ thần Hoàng Kim đang ngồi đều nhìn ông ta với ánh mắt tán thưởng.
Chưởng môn của phái Võ Đang quả thật uy nghiêm bất phàm, một lời nói kích ngay điểm yếu của Lý Thiệu Minh, đe dọa tới vị trí người kế nhiệm của anh ở nhà họ Lục.
Đúng vậy, Lý Thiệu Minh dám tấn công phái Thiếu Lâm, mười hai chủ thần Hoàng Kim không ra tay với anh đều là vì nể mặt ông ngoại anh. Nếu không phải anh có chỗ dựa vững như núi cao thì bọn họ sớm đã xử anh rồi, còn cho anh cơ hội để đàm phán với bọn họ sao?
Bọn họ đều mang theo vẻ mặt đắc ý và chế giễu nhìn Lý Thiệu Minh, xem anh còn dám không biết điều nữa không.
“Đại ca, Hỏa Long Chân Nhân thật đê tiện, ông ta dám đe dọa chúng ta”, Chu Bảo Bảo nhíu mày, đứng bên cạnh nói nhỏ với Lý Thiệu Minh.
“Tôi chưa từng muốn làm gia chủ của nhà họ Lục”, Lý Thiệu Minh thản nhiên hút thuốc rồi nói.
“Cái gì!?”, Hỏa Long Chân Nhân đứng phắt dậy.
“Hỏa Long Chân Nhân, tôi kính trọng ông vì ông cao tuổi rồi, gọi ông một tiếng tiền bối. Kế sách này của ông không tồi, chỉ tiếc là nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tôi đâu. Bởi vì bây giờ Lý Thiệu Minh tôi đang sở hữu số tài sản bốn mươi tỷ và hai mươi nghìn thủ hạ quân đoàn Thiên Chu. Nói về tiền tài và thế lực thì tôi không thua kém nhà họ Lục là bao, trước kia lúc Đường Tuyết Kỳ và Mã Tiểu Linh tìm tôi, tôi cũng đã nói hẳn với họ rằng sẽ để lại vị trí gia chủ cho họ tự tranh đoạt. Tôi đã là bá chủ một vùng đất, sao phải trở thành gia chủ nhà họ Lục chứ? Tôi thật sự không quan tâm đâu, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi nhất định phải đem bảy đệ tử phái Thiếu Lâm đi”, Lý Thiệu Minh nhàn nhạt nói.
“Lý Thiệu Minh, cậu thật hỗn xược! Cậu không sợ chúng tôi tiêu diệt cậu sao? Cho dù ông cậu rất quyền lực, nhưng nếu chúng tôi liên hiệp lại trừng trị cậu thì Lục Kim Đan có tài thế ngút trời cũng không làm gì được chúng tôi”, Tống Hào Hùng đập bàn đứng dậy.
“Có giỏi thì bây giờ diệt tôi ngay đi! Tôi cóc thèm thân phận nhà họ Lục, tôi chỉ đấu tranh với mấy người vì chính bản thân mình, các ông cũng không cần kiêng dè bối cảnh thân phận của tôi, cứ coi tôi như người bình thường là được. Tôi xem mấy ông có tiêu diệt được tôi không! Một nửa phái Thiếu Lâm đã bị đàn em của tôi hạ gục, bây giờ là con tin của tôi, mấy người ai dám động vào tôi, tôi lập tức ra lệnh giết con tin, sau đó so bì toàn lực với các ông. Cho dù một mình tôi không phải đối thủ của mười hai chủ thần Hoàng Kim, tôi vẫn có thể cho bom nổ tung phái Thiếu Lâm, đồng quy vu tận với mấy người. Nào, tiêu diệt tôi thử xem!”, Lý Thiệu Minh đứng lên, nghiền nát điếu thuốc trong tay, hai mắt tỏa ra hắc ám lườm Tống Hào Hùng.
Trông thấy hành động không coi ai ra gì của Lý Thiệu Minh, Tống Hào Hùng lập tức nổi lên sát ý nhưng rồi vẫn cố đè nén lại.
“Lý Thiệu Minh, ý của cậu là, bây giờ mọi hành động của cậu đều không liên quan đến nhà họ Lục, cho dù chúng tôi tiêu diệt cậu thì nhà họ Lục cũng không có quyền truy cứu chúng tôi? Và hiện tại cậu đang một mình chống đối lại chúng tôi đấy à?”, Tô Hách Ba Lỗ hừ một tiếng, nói.
“Đúng vậy”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng đáp.
“Được lắm, xem ra cậu coi trời bằng vung rồi”, Tô Hách Ba Lỗ híp mắt lại, lần này trong mắt ông ta thật sự nổi lên sát ý.
Chu Bảo Bảo đứng đằng sau Lý Thiệu Minh cảm nhận được sát ý của Tô Hách Ba Lỗ, cậu ta lập tức cảnh giác, lên giọng uy hiếp ông ta: “Tô Hách Ba Lỗ, tốt nhất là ông đừng có làm loạn, chúng tôi giấu nhiều bom đạn ở phái Thiếu Lâm lắm đấy, cẩn thận chúng tôi ấn kíp nổ đưa ông và phái Thiếu Lâm trở về với cát bụi luôn”.
“Các cậu làm vậy không sợ Thần tổ truy cứu trách nhiệm sao?”, đội trưởng Thần tổ - Hình Thiên lạnh lùng nói.
“Nếu mấy người truy cứu tôi, tôi sẽ lập tức chạy ra nước ngoài”, Lý Thiệu Minh bình tĩnh đáp.
“Đúng vậy, cậu là một lính đánh thuê, không bị ràng buộc bởi pháp luật của bất kỳ quốc gia nào, muốn đến quốc gia nào thì đến, nhưng nếu cậu cho bom nổ tung phải Thiếu Lâm, khiến họ phải chịu bất kỳ tổn thất nào, Thần tổ chúng tôi hôm nay nhất định sẽ không bỏ qua cho các cậu”, Hình Thiên nói.
“Tùy anh, mạng của Lý Thiệu Minh tôi cùi lắm, tôi đã từng chết vô số lần trên chiến trường, mà tôi còn là một người kinh doanh, chỉ cần kiếm được tiền thì tôi không tiếc trả giá lớn”, Lý Thiệu Minh cười.
“Haizz, Lý Thiệu Minh, sao cậu cứ phải làm khó nhau như vậy chứ…Cho dù cậu không quan tâm vị trí gia chủ nhà họ Lục nhưng ông ngoại cậu cũng rất yêu thương cậu và có vẻ như muốn cậu làm người kế nhiệm. Vậy mà cậu lại cô phụ hy vọng và tình thương của ông ngoại mình như thế, trong lòng cậu không thấy hổ thẹn sao?”, Từ Bi đại sư thở dài, cố gắng khuyên nhủ.
“Có gì chúng ta từ từ nói, mọi người đừng kích động. Thiệu Minh, tôi biết cậu đòi bắt đệ tử phái Thiếu Lâm đi vì trong lúc đấu võ bọn họ làm đội cậu bị thương, giờ cậu muốn trả thù cho hả giận. Nhưng nắm đấm không có mắt, đấu võ vốn là như vậy, có mấy ai đấu võ mà không làm đối thủ bị thương chứ? Trừ việc đóng giả đấu võ”.
“Cậu làm vậy đơn thuần là xả giận, chúng tôi cũng không thể giao đệ tử phái Thiếu Lâm cho cậu. Nếu cậu muốn xả giận, không bằng chọn cách khác, chỉ cần điều kiện của cậu hợp lý không làm khó ai, chúng tôi đều đồng ý, cậu thấy thế nào?”, Trần Trường Thanh mỉm cười nói.
“Vẫn là Trần chưởng môn tiền bối nói lời hay ý đẹp”, Lý Thiệu Minh cười, có vẻ đã bớt tức giận hơn.
“Quá khen…”, Trần Trường Thanh cười đáp lại.
“Thật ra muốn tôi tha cho đệ tử phái Thiếu Lâm cũng không phải việc gì khó, chỉ cần các ông nói lời dễ nghe khiến tôi thoải mái là được. Tôi sẽ suy xét bỏ qua cho bọn họ và điều kiện của tôi cũng vừa đơn giản vừa hợp lý. Chỉ sợ các ông không chấp nhận”, Lý Thiệu Minh nói.
“Điều kiện gì vậy?”, Trần Trường Thanh hỏi.
“Bồi thường thêm ba mươi tỷ cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho đệ tử phái Thiếu Lâm ngay lập tức”, Lý Thiệu Minh nói.
Nghe điều kiện của Lý Thiệu Minh, Trần Trường Thanh và tất cả mọi người đứng hình…
Chương 237: Bồi thường thêm ba mươi tỷ