Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Bọn họ dường như không thể tin được người mà Hoa Anh Hùng kính trọng và cầu xin là Lý Thiệu Minh, thật sự không ngờ Lý Thiệu Minh chính là người duy nhất có thể đối phó với Lý Phong.
Có khi nào Hoa Anh Hùng nhìn nhầm rồi không? Hay là não của hắn có vấn đề, không phân biệt rõ võ công và thế lực của ai mạnh hơn?
Tuy Lý Thiệu Minh ngoài mặt vô cảm xúc nhìn Hoa Anh Hùng, nhưng thực ra trong lúc nghe tin gia chủ nhà họ Hoa bị Lý Phong giết chết, Hồng Môn hải ngoại cũng đã bị hắn hủy diệt, trong lòng anh như có một ngọn lửa bừng lên.
Tuy Lý Thiệu Minh tính tình bá đạo ác liệt, nhưng là một người tốt. Hoa Anh Hùng chính là nhìn vào mặt này để cầu xin Lý Thiệu Minh giúp đỡ, anh chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ân oán ngút trời thì cũng xếp sau chính nghĩa, gặp phải kẻ thù tà ma độc ác như Lý Phong trước hết nên chung ta dốc sức tiêu diệt hắn.
“Hoa Anh Hùng, anh đứng lên đi”, Lý Thiệu Minh đứng trước mặt Hoa Anh Hùng đưa tay phải ra.
“Cậu Lý, tôi…”, cứ nghĩ đến người cha đã mất, Hoa Anh Hùng đau lòng không thôi, trông thấy Lý Thiệu Minh có vẻ đã gạt qua hiềm khích lúc trước, cảm xúc trong lòng hắn bỗng vỡ òa, không nói nên lời.
“Tên Lý Phong này đúng là nên bị tiêu diệt. Tôi làm lính đánh thuê năm mười tám tuổi, đến giờ đã có bảy năm tuổi nghề, tranh giành quyền lực với Hàn Sương gần 5 năm, không ngờ cuối cùng chúng tôi sẽ bại trong tay Lý Phong, thật nực cười…”, Lý Thiệu Minh bật cười và lắc đầu, rồi quay người bước về phía đại điện phái Thiếu Lâm.
Tiếp theo, anh nhẹ nhàng phất tay nói: “Rút binh đi, chúng ta quay về…”
“Nhưng tôi vẫn phải đòi lại một số thứ từ Lý Phong”, Lý Thiệu Minh nhìn Hoa Anh Hùng, nói.
Vài phút sau, hai mươi nghìn thủ hạ Lý Thiệu Minh kéo đến lập tức rời khỏi phái Thiếu Lâm như thủy triều rút. Tướng soái Thượng Quan và nhóm người Từ Bi đại sư bước vào đại điện, thấy Hoa Anh Hùng cũng đã dẫn theo thuộc hạ của mình nhanh chóng bám sau Lý Thiệu Minh. Triệu Thế Hy, Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh và Heo Rừng lần lượt đi ra khỏi đại điện, chỉ còn bọn họ ở lại.
“Rốt cuộc tên Lý Thiệu Minh này là ai vậy? Cậu ta thật sự có khả năng đánh bại kẻ thù diệt tộc của nhà họ Hoa sao? Tại sao Hoa Anh Hùng không nhờ những cao thủ đứng đầu võ lâm Hoa Hạ như chúng ta giúp đỡ mà lại cầu xin cậu ta?”, Tống Hào Hùng khẽ nhíu mày, nhìn bóng lưng xa dần của Lý Thiệu Minh nói.
“Chắc là có bản lĩnh thật sự, nghe nói Lý Thiệu Minh từng là thủ lĩnh lính đánh thuê ở nước ngoài, là cao thủ đứng thứ mười thế giới, vì một vài biến cố nên mới lưu lạc đến Hoa Hạ”, Từ Bi đại sư chắp tay nói.
“Thật vậy sao!? Thế minh chủ Thượng Quan của chúng ta xếp thứ mấy trên thế giới?”, Tô Hách Ba Lỗ ngạc nhiên hỏi.
“Lão nạp cũng không rõ”, Từ Bi đại sư lắc đầu.
“Minh chủ, ông thấy chuyện này thế nào?”, Trần Trường Thanh nhìn sang tướng soái Thượng Quan hỏi.
“Chuyện bên nước ngoài, sao chúng ta biết được? Tôi lại thấy tên Lý Thiệu Minh này cũng thú vị đấy, muốn xem xem cậu ta sẽ làm gì để đánh bại Lý Phong giúp nhà họ Hoa báo thù”, tướng soái Thượng Quan lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
…
Ngày hôm sau, tại trụ sở chính tập đoàn tài chính nhà họ Tiền ở Kinh Thành.
Lúc Heo Rừng lại thấy điện thoại của mình hiện lên thông báo tài khoản có thêm ba mươi tỷ, nhiều số không đến nỗi anh ta không khỏi hoa mắt chóng mặt.
Lý Thiệu Minh kiếm tiền nhanh khủng khiếp! Từ lúc quen Lý Thiệu Minh cho tới bây giờ, tốc độ kiếm tiền của Lý Thiệu Minh còn nhanh hơn cả máy in tiền, liên tục không có điểm dừng cứ như tốc độ xả nước lũ trong hồ thủy điện vậy. Tất nhiên anh ta cũng được hưởng phú quý theo Lý Thiệu Minh nhưng mỗi ngày nhìn những con số trải dài trên điện thoại cũng không cảm thấy vui, bởi không biết tiền nhiều như vậy thì tiêu thế nào.
“Cậu Lý, thật ra trên người tôi còn tám mươi tỷ, may là trước khi cả nhà tôi bị sát hại, bố đã cho tôi thẻ lưu trữ toàn bộ gia sản của nhà họ Hoa, còn bảo tôi thích gì tiêu nấy”, Hoa Anh Hùng nói.
“Như vậy bố đã giao toàn bộ gia sản của nhà họ Hoa cho tôi rồi, lần này Lý Phong tiêu diệt cướp của nhà chúng tôi, ngoại trừ một số bảo vật được cất giữ dưới hầm và tiền mặt trong nhà ra, hắn chẳng lấy được bao nhiêu. Ha ha, còn may mắn chán, tối qua vừa nghe tin nhà họ Hoa xảy ra chuyện, tôi đã lập tức về khách sạn chuyển tiền ra khỏi tài khoản nhà họ Hoa ngay. Vất vả như vậy nhưng không chiếm được toàn bộ tài sản của nhà tôi, chắc giờ Lý Phong đang tức điên đó”.
Lúc nhóm người Lý Thiệu Minh bước ra khỏi tập đoàn tài chính nhà họ Tiền, bọn họ chia nhau ra ngồi trên siêu xe, Hoa Anh Hùng lập tức mặt dày bám theo Lý Thiệu Minh ngồi trên xe của anh, nói với anh không ngừng nghỉ.
Trông thấy Hoa Anh Hùng rất nhanh đã bước ra khỏi đau khổ, Lý Thiệu Minh thầm nghĩ tên này quả là một kẻ rộng lượng, người rộng lượng thường sẽ hạnh phúc và gặp được nhiều may mắn hơn.
Anh cười khẩy nhìn Hoa Anh Hùng hỏi: “Anh nói với tôi chuyện này để làm gì? Không sợ tôi cướp tiền của anh sao?”
“Ha ha, cậu Lý, trong lòng tôi hiểu rõ cậu là người thế nào, thật ra lính đánh thuê chẳng có gì tốt đẹp cả, đều là những kẻ nhận tiền rồi làm việc đâm thuê chém mướn thôi. Miễn là nhiều tiền thì làm chuyện gì cũng được. Nhưng cậu thì khác, cậu là người tốt, trước đây cậu không cùng một giuộc với đám lính đánh thuê khác nên đã phá không ít chuyện tốt của bọn chúng, nếu không cậu cũng sẽ không đến mức xung đột với Hàn Sương, bị đám quân nổi loạn của Hàn Sương bao vây tấn công để rồi lưu lạc đến Hoa Hạ, đúng không? Quân tử thích tiền tài là điều bình thường, huống chi cậu cướp tiền của người khác đều có lý do, chỉ cần ai đắc tội cậu thì sẽ bị cướp. Bây giờ tôi đang trao đổi đàm phán với cậu, cậu chắc chắn sẽ không ra tay cướp tiền của tôi”, Hoa Anh Hùng cười, hắn vừa nói vừa hất mái tóc dài ngang vai.
“Cậu Lý, tôi vừa bao quán bar xịn nhất Kinh Thành, hay tối nay chúng ta tiếp tục đàm phán và uống rượu ở đó? Từ nay tôi sẽ trung thành theo cậu, cậu giúp tôi báo thù, tôi sẽ trả thêm cho cậu số tiền xứng đáng”.
“Phải rồi, trước đây lúc ở nước ngoài, tôi nghe nói cậu nổi tiếng không gần nữ sắc, nếu cậu thích đàn ông, tôi có thể tìm vài thanh niên xinh trai cho cậu”, Hoa Anh Hùng cực kỳ nhiệt tình trong khoản ăn chơi đàng điếm.
“…”, nghe Hoa Anh Hùng nói, Cuồng Phong và Chu Bảo Bảo ngồi hàng ghế sau và Heo Rừng đang lái xe bụm miệng nhịn cười.
“Tôi không hứng thú”, Lý Thiệu Minh cau mày khó chịu quay đầu nhìn sang cửa sổ, tránh nhìn cái bản mặt ti tiện đến buồn nôn của Hoa Anh Hùng.
“Cậu Lý, cậu yên tâm, tôi đảm bảo tất cả đều là thanh niên xinh trai nhất Kinh Thành! Cậu muốn chọn ai, chọn nhiều người cùng một lúc cũng được!”, Hoa Anh Hùng nói.
“…”, Lý Thiệu Minh hít một hơi thật sâu, cuối cùng quay sang nhìn Hoa Anh Hùng.
“Cậu Lý à, không lẽ cậu để ý đến tôi, tôi không được đâu…”, Hoa Anh Hùng lập tức làm vẻ mặt lúng túng, khó xử.
Thấy Hoa Anh Hùng như vậy, Lý Thiệu Minh bực mình đến nỗi không nói nên lời, nhưng anh cũng không có ý định nặng lời với Hoa Anh Hùng, dù sao hắn cũng vừa trải qua mất mát bi thương mãi mới có thể vui vẻ trở lại.
“Vậy anh có biết tung tích hiện tại của Lý Phong không?”, ánh mắt của Lý Thiệu Minh hơi thay đổi.
“Theo nguồn tin được cung cấp từ tình báo của tôi, hắn ta đang âm thầm kéo quân đến Kinh Thành, mục đích là gì vẫn chưa rõ”, Hoa Anh Hùng nói.
“Được, vậy chúng ta sẽ ở lại Kinh Thành đợi một thời gian xem sao”, Lý Thiệu Minh nói.
Sau đó, trong xe lại rơi vào im lặng, Hoa Anh Hùng chán nản ngó quanh, thấy mọi người đều nhắm mắt dưỡng thần không ai mở miệng nói chuyện với hắn. Hắn thở dài rồi cũng nhắm mắt lại ngẫm nghĩ.
Nghĩ lại mới thấy hai mươi nghìn thủ hạ của Lý Thiệu Minh đều là kiểu hình mạnh mẽ, cao to vạm vỡ, một tay bẻ gẫy thanh sắt.
Hoa Anh Hùng bỗng nhận ra điều gì đó…
Thì ra Lý Thiệu Minh không thích làm công…mà thích làm thụ à?