Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Giỏi?”, Lý Thiệu Minh hơi sửng sờ.
“Giỏi, rất giỏi”, gã thanh niên mỉm cời, hàm răng trắng vô cùng bắt mắt.
Hắn là Tiểu Hổ, đệ tử nhập môn của Chim Ưng, sư huynh của Tôn Thiếu Kiệt, cao thủ Tông Sư cấp cao, võ nghệ cao cường, tính cách đơn giản. Trong mắt hắn, ngoài sư phụ ra, không ai có thể là đối thủ của hắn. Cho dù đối thủ trước mặt hắn là Lý Thiệu Minh, cao thủ Thần Cấp, thì hắn cũng tự tin có thể đánh bại Lý Thiệu Minh.
Suy cho cùng, trên phương diện võ học hắn có tư chất trời sinh rất cao, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Cho dù là một cao thủ Tông Sư cấp cao đối mặt với một cao thủ Thần Cấp, có khả năng cũng chưa hẳn sẽ đánh bại. Bởi vì bọn họ ngoài so tài kỹ năng võ và nội công, còn có kinh nghiệm chiến đấu. Nếu kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có khi một cao thủ Tông Sư cấp cao cũng có thể vượt cấp đánh bại cao thủ Thần Cấp.
Chỉ đáng tiếc, Lý Thiệu Minh không phải cao thủ Thần Cấp thông thường, ban đầu anh là cao thủ Thần Cấp cấp cao, hơn nữa có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Nơi anh luyện tập thực lực của mình là chiến trường chứ không phải nơi giang hồ bình thường có thể so tài.
Tiểu Hổ vẫn không biết, hắn cho rằng mình tuyệt đối có thể đánh bại Lý Thiệu Minh.
“Được thôi, tôi rất giỏi”, Lý Thiệu Minh bất lực, mặc cho các đệ tử của Chim Ưng và trên một trăm tên đàn em của Tôn Thiếu Kiệt vây quanh anh.
Võ đường này tổng cộng có gần hai trăm người.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh không những đánh bại Khuê Sói, mà còn chủ động đến tìm võ đường của bọn họ, tất cả bọn họ vớ cầm đao, côn dài, côn nhị khúc và các loại vũ khí khác.
“Giết hắn”, sắc mặt Tôn Thiếu Kiệt hết sức khó coi.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, tên cao thủ này lại có thể đánh bại hai tên đàn em thân cận của hắn, là Chó Điên và Khuê Sói.
Nghe thấy hiệu lệnh của Tôn Thiếu Kiệt, các đệ tử của Chim Ưng và đám đàn em của hắn lập tức xông về phía Lý Thiệu Minh.
“Đến đúng lúc lắm”, Lý Thiệu Minh cười.
Toàn bộ quà gặp mặt anh và Hiên Tịnh Vũ mua cho ông Hiên đều bị Khuê Sói phá hủy, anh tức giận dắt theo Khuê Sói đến đây, muốn hạ gục Tôn Thiếu Kiệt – đại ca đứng đầu thành phố này, làm quà gặp mặt tặng cho bố vợ của anh. Anh còn có một suy nghĩ khác, trước đây anh mở võ đường, định dùng võ đường thu hút nhân tài. Nhưng lại phát hiện, các đệ tử của võ đường đó không có sát khí, không thể bồi dưỡng thành thuộc hạ của mình để đưa ra chiến trường nước ngoài báo thù. Thu hoạch duy nhất của anh chỉ có phụ tá trung thành – Heo Rừng. Mà Chó Điên và Khuê Sói liên tiếp khiêu chiến, nên anh nghĩ ra, các thuộc hạ của Tôn Thiếu Kiệt này vừa hay có thể giữ lại cho mình dùng. Bọn họ đủ hung ác, thể lực dũng mãnh hơn nhiều so với những học viên ở võ đường của anh.
Anh không những phải hạ gục Tôn Thiếu Kiệt, còn phải bồi dưỡng Heo Rừng thay thế vị trí Tôn Thiếu Kiệt.
“Đợi đã”, khi đám đàn ông vạm vỡ của võ đường nhanh chóng xông về phía Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh vừa chuẩn bị ra tay tiêu diệt bọn họ, đột nhiên Chim Ưng đưa tay ngăn cản họ lại.
Sắc mặt Chim Ưng nghiêm trọng bước ra từ trong đám người, đôi mắt sắc nhọn đánh giá Lý Thiệu Minh, đột nhiên chắp tay chào Lý Thiệu Minh: “Người anh em, cậu rất tài giỏi, tuy tuổi còn nhỏ mà đã trở thành cao thủ Thần Cấp. Chắc hẳn cậu không những có thiên phú luyện võ cực cao, mà xuất thân và kỳ ngộ cũng hoàn toàn không đơn giản nhỉ? Ông đây bất tài, xin hỏi người anh em này có xuất thân ở đâu? Nếu được, chúng ta có thể hòa giải không?”
“Sư phụ, sư phụ muốn hòa giải với hắn ta sao?”, Tôn Thiếu Kiệt ngạc nhiên nhìn Chim Ưng.
“Súc vật, mày câm miệng!”, Chim Ưng lập tức quát lớn, sau đó quay lại nhìn Lý Thiệu Minh chờ đợi câu trả lời.
“Thân phận của tôi ư? Ông không có tư cách biết, mà Lý Thiệu Minh tôi trước nay không làm chuyện vô nghĩa bao giờ, nếu tôi đã đến đây thì không có ý định hòa giải với các ông”, Lý Thiệu Minh rút một điếu thuốc lá rồi châm lửa, hờ hững nói.
“Người anh em, cậu thật ngông cuồng!”, ánh mắt Chim Ưng không mấy vui vẻ.
“Người ngông cuồng không tốt, nhưng sự ngông cuồng của tôi là có căn cứ. Các ông là một băng nhóm tội phạm, tôi nói chuyện với các ông hoàn toàn không cần phải khách sáo. Tôn Thiếu Kiệt, đại ca đứng đầu thành phố này, bản thân chuyên kinh doanh cưỡng ép mua bán, chèn ép người nhà giàu trong thành phố, đám đàn em của hắn chuyên hà hiếp dân thường, cáo mượn oai hùm, để bản thân kiếm được tài sản. Ông, Chim Ưng, chưởng môn Ưng Trảo Công của một nhánh thuộc phái Thiếu Lâm, ông biết Tôn Thiếu Kiệt đã làm gì, nhưng trước nay mặc kệ không hỏi, trái lại phái đệ tử của mình làm trợ thủ cho hắn, những năm gần đây đã giúp hắn làm không ít chuyện xấu. Bọn ông chỉ là một đám tội phạm, Lý Thiệu Minh tôi dù không phải người tốt, nhưng tôi không thèm nhập bọn với các ông. Tôi chỉ thích tài sản với thế lực của các ông và muốn có được chúng thôi. Ra tay đi, hôm nay cho dù các người không ra tay, tôi cũng phải tiêu diệt các người”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Người anh em, cậu thật sự chắc chắn có thể tiêu diệt chúng tôi sao?”, sắc mặt Chim Ưng dần trở nên khó coi.
“Chắc chắn”, Lý Thiệu Minh nói.
“Ha ha, cậu càng lúc càng ngông cuồng rồi đấy. Cậu đã hạ gục La Vĩnh Liệt, thực lực của cậu rất khá. Nhưng tôi nghe nói, khi cậu hạ gục La Vĩnh Liệt, cậu còn có không ít đồng nghiệp cảnh sát làm trợ thủ đúng không? Cậu cũng có thể phế đi Chó Điên và Khuê Sói, thực lực của cậu khiến tôi kinh ngạc. Nhưng hai người bọn họ nhân phẩm đê hèn, căn bản không đủ tư cách làm học trò của tôi, bọn họ chỉ là tay chân của Tôn Thiếu Kiệt mà thôi. Thực lực thật sự của tôi hoàn toàn đều ở đây, ở đây tổng cộng có chín mươi ba đệ tử của tôi, đều là cao thủ cấp Thành Thục và cao thủ cấp Tinh Anh, cậu có thể đánh lại họ không?”, ánh mắt Chim Ưng đột nhiên sắc bén.
Lý Thiệu Minh không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn ông ta.
“Người anh em, tôi khen cậu tài hoa xuất chúng, tôi tiếc tài mê tài, nên mới định làm hòa với cậu, cậu lại không cảm kích, vậy thì đành vậy, bây giờ tôi già rồi nên tính khí cũng trầm ổn, nếu là tôi lúc còn trẻ e rằng cậu không có cơ hội nói chuyện với tôi mà những đệ tử này của tôi đã cho cậu nằm dưới đất rồi. Bỏ đi, các người ra tay đi”, Chim Ưng xoay người chắp hai tay lại, thở dài một tiếng.
Lý Thiệu Minh, tôi không tức giận nên cậu xem thường tôi đúng không? Đánh bại được một La Vĩnh Liệt, thì không biết bản thân gì nữa, La Vĩnh Liệt đó chỉ là một cao thủ Tông Sư cấp cao vứt đi của phái Thiếu Lâm, mà năm đó tôi đường đường là cao thủ Tông Sư cấp cao – đệ tử được trọng dụng nhất của La Hán Thiếu Lâm đó.
Thôi vậy, tôi có lòng muốn giảng hòa nhưng cậu lại không cảm kích, vậy do cậu tự sinh tự diệt thôi.
Đáng tiếc lòng ta hướng về ánh trăng sáng, thế nhưng trăng sáng lại chiếu xuống mương.
Khi Chim Ưng xoay người thở dài, đệ tử của ông ta và đám đàn em của Tôn Thiếu Kiệt đã cầm các loại vũ khí lên xông về phía Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, số người cậu đánh bại dưới tay Khuê Sói nhiều thật, nhưng chỉ là năm trăm tên đần độn tầm thường, bọn chúng cường tráng hơn người thường một chút mà thôi.
Còn chín mươi ba đệ tử này của tôi là cao thủ từ cấp Thành Thục trở lên, bảy mươi hai cao thủ cấp Thành Thục, hai mươi mốt cao thủ cấp Tinh Anh, cậu là đối thủ của họ sao?
Đột nhiên, trước mặt ông ta phát ra một tiếng ‘phù’, một tên đệ tử cấp Tinh Anh mà ông ta vô cùng yêu thích đã ngã mạnh xuống trước mặt ông ta.
Ông ta ngạc nhiên.
Sau đó lại có một tên đệ tử ông ta rất hài lòng là cao thủ Tinh Anh cấp cao ngã mạnh xuống trước mặt ông ta.
Đây là…
Ông ta ngạc nhiên xoay người nhìn Lý Thiệu Minh.
Chỉ nhìn thấy hơn hai trăm gã đàn ông hung hăng xông về phía Lý Thiệu Minh như thủy triều, khi bọn họ đến gần Lý Thiệu Minh thì lại bị Lý Thiệu Minh đánh bay tầng tầng lớp lớp.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt Chim Ưng lộ rõ vẻ sợ hãi.