Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lý Phong đi đâu rồi?”, mấy người nhà họ Hiên và phó bí thư nhìn nhau.
“Không biết, chắc là bệnh tự ti lại tái phát rồi, chuẩn bị món quà gì mà tự mình cho rằng nó không tệ, muốn chúng ta xem trọng cậu ta một chút”, một lúc lâu sau, anh hai nhà họ Hiên cười nói.
Tửu lượng của Lý Thiệu Minh khá tốt, điều này khiến ông cụ có chút ấn tượng tốt với anh. Nhưng dù tửu lượng anh có tốt thế nào, cùng lắm ông cụ chỉ thuận mắt anh một chút thôi, sẽ không yêu mến anh như yêu thương Hiên Tịnh Vũ, anh cả, anh hai. Anh vẫn là nơi để nhà họ Hiên trút giận, ngày nào đó tâm trạng ông cụ không tốt, vẫn có thể trách móc anh cho hả dạ.
Trong mắt người nhà họ Hiên, Lý Phong là thứ cả đời cũng không làm nên tích sự gì. Bây giờ thấy Lý Thiệu Minh đi ra ngoài, nói là muốn chuẩn bị quà cho bố vợ, anh hai nhà họ Hiên khinh thường, chỉ dựa vào cái tên vô tích sự Lý Phong mà có thể chuẩn bị được quà gì tốt chứ?
Ngồi vào bàn ăn, Hiên Tịnh Vũ nhìn anh hai khẽ ngẩn người, thầm nghĩ anh hai đúng là hiểu Lý Phong.
Hiên Tịnh Vũ tin chắc Lý Thiệu Minh là Lý Phong, họ không chỉ giống như đúc về ngoại hình mà tính cách cũng có nhiều điểm giống nhau. Hai người đều háo sắc có thể nói ra rất nhiều lời vô liêm sỉ, làm nhiều chuyện mất mặt với Hiên Tịnh Vũ. Đồng thời tính cách của hai người đều hơi tự ti, Lý Thiệu Minh này ngoài miệng thì nói không quan tâm nhưng đôi lúc anh vẫn muốn thể hiện mình để mọi người xem trọng anh một chút.
Anh không nói với cô là anh sẽ chuẩn bị gì cho bố vợ. Chỉ là hôm qua đánh bại bọn Khuê Sói, quà anh chuẩn bị cho bố vợ bị giẫm hỏng rồi nên anh muốn chuẩn bị một món quà khác.
Món quà anh muốn tặng cho bố vợ là gì?
Hiên Tịnh Vũ hơi khó hiểu.
Không chỉ Hiên Tịnh Vũ mà mọi người đều không rõ, Lý Phong này bỗng uống rượu được một nửa rồi chạy đi mất, còn nói muốn chuẩn bị quà cho bố vợ.
“Có lẽ là trái cây đấy, bây giờ Lý Phong có triển vọng, mua một chiếc xe tải nhỏ bắt đầu tự kiếm tiền cho mình rồi. Có lẽ công việc của nó là vận chuyển trái cây, hẳn là muốn chở vài thùng trái cây về cho bố nó nhỉ?”, vợ bác cả cười khẩy.
“Cũng không chắc, có lẽ là nước ép gì đó. Hình như xe tải nhỏ của nó có thể đựng được rất nhiều đồ, chắc hẳn là mua nước trái cây”, vợ bác hai cười nói.
Nhà họ Hiên vốn có điều kiện tốt, không quan trọng lắm trái cây hay nước ép. Thấy Lý Thiệu Minh mới uống được một nửa bỗng đi lấy quà là trái cây, nước ép gì đó, sắc mặt bà Hiên hơi khó coi.
“Hôm nay mọi người đều đến đông đủ, xem ra nhà họ Hiên chúng ta con cháu khá đông. Bình thường nhà họ Hiên này chỉ có tôi và ông Hiên, tôi không biết nó lấy trái cây và nước ép gì đó có tác dụng gì, tôi và ông Hiên lại chẳng uống nước ép, trái cây thì nhiều chúng tôi ăn có hết đâu. Chi bằng nó uống vài ly với bố nó hoặc làm món quà ý nghĩa nào đó tặng chúng tôi thì hơn”, bà Hiên lạnh lùng nói.
“Cũng không chắc đâu thím, có lẽ là mấy món quà đặc biệt thì sao?”, anh cả cười nói.
Hắn vừa dứt lời, cả nhà họ Hiên đều bật cười.
“Phong Nhi, thật ra nó không cần phải chuẩn bị gì đâu. Tôi biết tình hình của nó, tôi hoàn toàn không cần nó tặng quà gì sang trọng cho tôi. Chỉ mong nó không bỏ nhà đi nữa, có thể sống bình yên bên Tiểu Vũ thì dù nó tặng tôi một tấm thiệp chúc mừng tôi cũng vui rồi”, ông Hiên nói ra lời tự đáy lòng.
“Xem nó tặng quà gì”, ông cụ nói.
Lúc mọi người nói chuyện, tiếng bước chân của Lý Thiệu Minh vang lên từ bên ngoài. Mọi người không hẹn mà cùng yên lặng không nói gì nữa ngay, nụ cười còn vương trên môi họ, im lặng nhìn về phía cổng nhà họ Hiên muốn xem thử Lý Phong mang quà đặc biệt gì về.
Chẳng mấy chốc, Lý Thiệu Minh đã quay lại. Anh đẩy cửa ra, mỗi tay dẫn theo một tên côn đồ mặt mũi hung tợn, trước mặt là một gã thanh niên cơ thể rắn chắc.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, ông Hiên vô cùng ngạc nhiên. Lý Thiệu Minh trực tiếp đẩy ngã hai tên côn đồ rồi lại đạp gã thanh niên trước mặt quỳ trên đất.
Thấy ba gương mặt này, ông Hiên, Hiên Tịnh Vũ và phó bí thư lập tức hít một hơi, những người khác của nhà họ Hiên đều biến sắc.
Nếu một người làm việc xấu lâu ngày thì dĩ nhiên gương mặt sẽ trở nên hung ác. Chỉ thấy gã thanh niên bên trái Lý Thiệu Minh, thân hình gầy yếu, tóc hơi dài che mất nửa mặt bên trái của hắn, gương mặt hơi hung dữ. Lúc ngã xuống đất, hắn lén nhìn mọi người, da thịt trên mặt khẽ run lên. Một thanh niên khác mặc dù có gương mặt khá thành thật nhưng hắn lại có cái tên khá hung tợn.
Tiểu Hổ.Sát thủ số một dưới trướng của Tôn Thiếu Kiệt, nghe nói Tôn Thiếu Kiệt được một nhóm giang hồ hậu thuẫn phía sau, Tiểu Hổ này chính là đệ tử xuất sắc của chưởng môn bang phái giang hồ Ưng Trảo Môn. Mấy năm nay, Tôn Thiếu Kiệt mở rộng uy thế của mình trong thành phố, đồng thời liên tục đánh bại từng thế lực của đối thủ. Những thế lực đối thủ của hắn có người đang đi đường bỗng bị xe chở hàng tông chết, có người thì được tìm thấy trong tình trạng treo cổ tự tử trong nhà. Cục cảnh sát đã có đủ chứng cứ về thủ phạm trong các vụ án này, tất cả đều do Tiểu Hổ – đàn em của Tôn Thiếu Kiệt gây ra. Tiểu Hổ này vẫn được Tôn Thiếu Kiệt giấu ở trụ sở võ đường trong thành phố. Mỗi lần cảnh sát muốn bắt Tiểu Hổ, Tôn Thiếu Kiệt luôn bóng gió nghe được nên bảo Tiểu Hổ cứ trốn đi trước.
Lý Thiệu Minh thế mà thật sự bắt được hai đàn em thân cận của Tôn Thiếu Kiệt là Chó Điên và Khuê Sói, còn bắt được sát thủ số một của hắn – Tiểu Hổ!
“Phong Nhi, làm sao con bắt được ba tên này vậy?”, ngoài ông cụ nhà họ Hiên, những người ở đây có ai mà không biết hai tên côn đồ và sát thủ số một thành phố đâu?
Ông Hiên thấy Lý Thiệu Minh thế mà bắt được ba tên đàn em chủ chốt nhất của Tôn Thiếu Kiệt, ông nhất thời dâng lên cảm xúc không thể nói thành lời.
Trước khi về hưu, ông ấy đã rất muốn tiêu diệt hết băng nhóm tội phạm Tôn Thiếu Kiệt. Nhưng vì Tôn Thiếu Kiệt được một thế lực lớn làm hậu thuẫn hơn nữa còn giỏi về cách lách luật, bình thường hắn đều sẽ bảo Tiểu Hồ và những đàn em khác đi làm mấy việc bẩn thỉu kia nên hắn rất trong sạch, không có bằng chứng buộc tội hắn. Vì thế rất khó để bắt tội được hắn.
Mà bây giờ Lý Thiệu Minh vừa ra tay đã bắt được ba tên đàn em có tội danh chất đầy như núi ở Cục cảnh sát của Tôn Thiếu Kiệt. Ba người này chắc chắn sẽ bị định tội, anh làm như vậy đồng nghĩa với việc tiêu diệt được một nửa băng nhóm tội phạm Tôn Thiếu Kiệt rồi.
Sắc mặt ba người này rất khó coi, có người ngã nhào trên mặt đất, có người quỳ xuống, trợn mắt ngoác mồm không biết đang có suy tính gì thì Lý Thiệu Minh cười nói: “Tối qua, con đi ăn với Tiểu Vũ ở một nhà hàng, thế lực của Tôn Thiếu Kiệt này lại rất lớn, có thể lặng lẽ dẹp sạch tầng một khu trung tâm thương mại để Khuê Sói – đàn em của hắn lén tấn công bọn con. Sau khi đánh bại bọn Khuê Sói, con mới biết băng nhóm của Tôn Thiếu Kiệt là một khối u trong thành phố. Phải bắt được chúng mới có thể để người dân trong thành phố được sống bình yên. Mà bố vợ là người tốt, nếu con bắt được băng nhóm của Tôn Thiếu Kiệt, con nghĩ bố sẽ rất vui”.
“Thế nên con quyết định rèn sắt khi còn nóng, dẫn băng nhóm của Tôn Thiếu Kiệt về đây làm quà tặng cho bố. Bảng hiệu của Ưng Trảo Môn đã bị con đá hỏng rồi, từ nay về sau thành phố sẽ không còn Ưng Trảo Môn nữa. Hôm qua, Tôn Thiếu Kiệt và Chim Ưng – sư phụ của hắn chạy nhanh quá, bây giờ hai người đó đã rời khỏi thành phố, băng nhóm của Tôn Thiếu Kiệt xem như chính thức tan rã. Không bắt được sư đồ Tôn Thiếu Kiệt, đây cũng là một thiếu sót trong phần quà tuyệt vời này”.
“Cũng vì món quà không hoàn hảo nên con mới chuẩn bị cho bố hai món quà khác”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Phong Nhi, Tôn Thiếu Kiệt là người giàu nhất thành phố, có thể một tay che trời, người bình thường như con sao có thể bắt được băng nhóm Tôn Thiếu Kiệt? Con có thể đánh bại được băng nhóm Tôn Thiếu Kiệt đã làm bố rất bất ngờ rồi, bố vô cùng hài lòng với món quà này. Thế mà con còn chuẩn bị hai món nữa cho bố à?”, ông Hiên còn chưa tiếp thu được hết sự thật Lý Thiệu Minh bắt được băng nhóm Tôn Thiếu Kiệt, vẻ mặt lúc này khá ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch. Nghe Lý Thiệu Minh bảo còn chuẩn bị hai món khác cho mình, ông ấy chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như đang mơ.
“Đúng ạ, con còn chuẩn bị hai món quà khác. Vì quà tặng quá nhiều nên hôm nay con mới cố ý lái chiếc xe tải nhỏ đến, bây giờ con đi lấy quà cho bố”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, gật đầu với ông Hiên. Sau đó lại cố ý liếc mắt nhìn Hiên Tịnh Vũ với ánh mắt khác thường rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi nhà họ Hiên.
Không chỉ ông Hiên cảm thấy bàng hoàng mà lúc này phó bí thư và tất cả người nhà họ Hiên cũng há hốc mồm không nói nên lời. Chỉ riêng ba tên đàn em này của băng nhóm tội phạm Tôn Thiếu Kiệt đã khiến họ khiếp đảm rồi, anh còn chuẩn bị thêm hai món quà nữa, hai món quà này sẽ là gì đây?