Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Thiệu Minh vốn là cao thủ Thần Cấp cấp cao, trong một trận chiến trên biển anh đã bị một cô gái bí ẩn ở bên cạnh Hàn Sương – kẻ thù không đội trời chung của mình đánh trọng thương, vì thế từ cao thủ Thần Cấp cấp cao chỉ còn là cao thủ Tông Sư cấp cao. Bây giờ anh đã dần dần hồi phục, trở thành cao thủ Thần Cấp cấp thấp. Nhưng nếu như muốn hồi phục thực lực trở về như trước, ít nhất cũng cần hai tháng để hồi phục Thần Cấp cấp trung, bốn tháng mới trở về lại cảnh giới Thần Cấp cấp cao.
Anh có thể nhìn ra thực lực của tên Cuồng Phong này, ông ta cũng là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp, hơn nữa tên này dường như có kinh nghiệm thực tế vô cùng phong phú, có thể ngang bằng với cảnh giới của anh lúc này.
Nhưng dù thế nào tôi cũng là cao thủ từ cảnh giới Thần Cấp cấp cao giáng xuống, anh chưa từng vào được cảnh giới Thần Cấp cấp trung và cấp cao thì sao có thể trở thành đối thủ của tôi được chứ?
Nhìn lưỡi lê của Cuồng Phong, trên gương mặt Lý Thiệu Minh lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Cậu bạn, cậu đáng giá một trăm triệu đấy!”, ánh mắt của Cuồng Phong đột nhiên thay đổi, nhấc lưỡi lê lên hung hăng lao về phía anh.
Lưỡi lê trên khẩu súng bắn tỉa của ông ta rất sắc bén, Lý Thiệu Minh ngăn cản trực diện, anh lập tức nghiêng người, khiến cho lưỡi lê của Cuồng Phong sượt qua.
Đồng thời, anh dùng tay phải tấn công thật mạnh vào khuôn mặt của Cuồng Phong.
Tốc độ phản xạ của Cuồng Phong cực nhanh, một chiêu này của Lý Thiệu Minh không đánh trúng, đồng thời cảm nhận được Lý Thiệu Minh tấn công tới, ông ta nhanh chóng đưa súng trường trong tay ra ngăn đòn tấn công của Lý Thiệu Minh lại. Cùng lúc này, chân phải của ông ta lùi về sau một bước, dùng đuôi của khẩu súng trường quét qua cằm của anh.
Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong này đều là cao thủ, anh đương nhiên không thể bị Cuồng Phong đánh trúng. Anh nhanh chóng ngửa đầu ra phía sau, tránh khẩu súng trường bị Cuồng Phong đẩy tới, xoay eo bắt ngang qua, muốn dùng một lực lớn đánh vào phần eo của ông ta.
Tuy nhiên, Cuồng Phong không cho anh cơ hội, lần tấn công này của Lý Thiệu Minh không trúng, ông ta lập tức tiến lên một bước, đập mạnh phần đuôi súng về phía ngực của Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh nhanh chóng thu chân phải lại, cơ thể thẳng tắp trở lại, co ngực về phía sau tránh bị đuôi súng của Cuồng Phong đập vào.
Cuồng Phong lại tiếp tục ra chiêu thứ ba, khi Lý Thiệu Minh đang tránh đòn tấn công vào ngực, liền đẩy súng về phía người của Lý Thiệu Minh, đồng thời đâm mạnh lưỡi lê lên trên.
Nếu như bị đâm trúng, cằm của Lý Thiệu Minh sẽ bị xuyên thủng tại chỗ. Anh nhanh chóng đánh vào khẩu súng trường của Cuồng Phong, cả người trượt về sau bốn năm mét.
Cuồng Phong đạp mạnh chân phải xuống đất, chân trái nhanh chóng nhảy vọt lên trên không, chiêu thức cực kì nhanh nhẹn, ông ta đuổi theo Lý Thiệu Minh, đồng thời vung súng trường trong tay lên, đâm lưỡi lê về phía ngực của Lý Thiệu Minh.
“Mười ba chiêu của Tử Long?”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày, nhìn ra võ công dùng lưỡi lê mà Cuồng Phong sử dụng.
Mười ba chiêu của Tử Long là một trong những chiêu thức truyền đời của Triệu Tử Long.
Một tháng tập cầm gậy, một năm học dùng kiếm, cả đời học dùng giáo. Cây giáo là thứ vũ khí uyên bác nhất, khó học nhất trong số các loại binh khí, được gọi với cái tên rất hay: ‘Vương của trăm binh’. Ở thời cổ đại, khi hai quân đối mặt đánh trận với nhau, thứ vũ khí hữu dụng nhất chính là cây giáo, dao tuy sắc nhưng quá ngắn, côn đủ dài nhưng quá cùn. Một cây giáo nếu như được sử dụng tốt dường như cũng sẽ có sinh mạng của riêng mình. Khi Thương Lang* cưỡi ngựa vào trong doanh trại, bị bao vây tứ phía, một ngọn giáo vừa dài vừa lớn bảo vệ cả đoàn quân người ngựa, ánh sáng của ngọn giáo đi đến đâu, bóng ma kêu gào thảm thiết đến đấy. (*Thương Lang một vị tướng quân thời xưa).
Cuồng Phong sử dụng mười ba chiêu thức của Tử Long, có tổng cộng mười ba loại phương pháp đánh, một trăm sáu mươi chín loại biến hóa. Bản thân ông ta là cao thủ Thần Cấp, ông ta có thể truyền chân khí vào bên trong binh khí, làm cho thanh sắt bình thường trở nên kiên cố như vũ khí cấp cao, vô cùng khó đối phó.
“Cậu cũng có chút hiểu biết đấy”, Cuồng Phong cười khẩy khi nghe thấy Lý Thiệu Minh nói ra được võ công của mình, ông ta muốn đâm lưỡi lê vào ngực của Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh vốn là cao thủ Thần Cấp cấp cao, trong một trận chiến trên biển anh đã bị một cô gái bí ẩn ở bên cạnh Hàn Sương – kẻ thù không đội trời chung của mình đánh trọng thương, vì thế từ cao thủ Thần Cấp cấp cao chỉ còn là cao thủ Tông Sư cấp cao. Bây giờ anh đã dần dần hồi phục, trở thành cao thủ Thần Cấp cấp thấp. Nhưng nếu như muốn hồi phục thực lực trở về như trước, ít nhất cũng cần hai tháng để hồi phục Thần Cấp cấp trung, bốn tháng mới trở về lại cảnh giới Thần Cấp cấp cao.
Anh có thể nhìn ra thực lực của tên Cuồng Phong này, ông ta cũng là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp, hơn nữa tên này dường như có kinh nghiệm thực tế vô cùng phong phú, có thể ngang bằng với cảnh giới của anh lúc này.
Nhưng dù thế nào tôi cũng là cao thủ từ cảnh giới Thần Cấp cấp cao giáng xuống, anh chưa từng vào được cảnh giới Thần Cấp cấp trung và cấp cao thì sao có thể trở thành đối thủ của tôi được chứ?
Nhìn lưỡi lê của Cuồng Phong, trên gương mặt Lý Thiệu Minh lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Cậu bạn, cậu đáng giá một trăm triệu đấy!”, ánh mắt của Cuồng Phong đột nhiên thay đổi, nhấc lưỡi lê lên hung hăng lao về phía anh.
Lưỡi lê trên khẩu súng bắn tỉa của ông ta rất sắc bén, Lý Thiệu Minh ngăn cản trực diện, anh lập tức nghiêng người, khiến cho lưỡi lê của Cuồng Phong sượt qua.
Đồng thời, anh dùng tay phải tấn công thật mạnh vào khuôn mặt của Cuồng Phong.
Tốc độ phản xạ của Cuồng Phong cực nhanh, một chiêu này của Lý Thiệu Minh không đánh trúng, đồng thời cảm nhận được Lý Thiệu Minh tấn công tới, ông ta nhanh chóng đưa súng trường trong tay ra ngăn đòn tấn công của Lý Thiệu Minh lại. Cùng lúc này, chân phải của ông ta lùi về sau một bước, dùng đuôi của khẩu súng trường quét qua cằm của anh.
Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong này đều là cao thủ, anh đương nhiên không thể bị Cuồng Phong đánh trúng. Anh nhanh chóng ngửa đầu ra phía sau, tránh khẩu súng trường bị Cuồng Phong đẩy tới, xoay eo bắt ngang qua, muốn dùng một lực lớn đánh vào phần eo của ông ta.
Tuy nhiên, Cuồng Phong không cho anh cơ hội, lần tấn công này của Lý Thiệu Minh không trúng, ông ta lập tức tiến lên một bước, đập mạnh phần đuôi súng về phía ngực của Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh nhanh chóng thu chân phải lại, cơ thể thẳng tắp trở lại, co ngực về phía sau tránh bị đuôi súng của Cuồng Phong đập vào.
Cuồng Phong lại tiếp tục ra chiêu thứ ba, khi Lý Thiệu Minh đang tránh đòn tấn công vào ngực, liền đẩy súng về phía người của Lý Thiệu Minh, đồng thời đâm mạnh lưỡi lê lên trên.
Nếu như bị đâm trúng, cằm của Lý Thiệu Minh sẽ bị xuyên thủng tại chỗ. Anh nhanh chóng đánh vào khẩu súng trường của Cuồng Phong, cả người trượt về sau bốn năm mét.
Cuồng Phong đạp mạnh chân phải xuống đất, chân trái nhanh chóng nhảy vọt lên trên không, chiêu thức cực kì nhanh nhẹn, ông ta đuổi theo Lý Thiệu Minh, đồng thời vung súng trường trong tay lên, đâm lưỡi lê về phía ngực của Lý Thiệu Minh.
“Mười ba chiêu của Tử Long?”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày, nhìn ra võ công dùng lưỡi lê mà Cuồng Phong sử dụng.
Mười ba chiêu của Tử Long là một trong những chiêu thức truyền đời của Triệu Tử Long.
Một tháng tập cầm gậy, một năm học dùng kiếm, cả đời học dùng giáo. Cây giáo là thứ vũ khí uyên bác nhất, khó học nhất trong số các loại binh khí, được gọi với cái tên rất hay: ‘Vương của trăm binh’. Ở thời cổ đại, khi hai quân đối mặt đánh trận với nhau, thứ vũ khí hữu dụng nhất chính là cây giáo, dao tuy sắc nhưng quá ngắn, côn đủ dài nhưng quá cùn. Một cây giáo nếu như được sử dụng tốt dường như cũng sẽ có sinh mạng của riêng mình. Khi Thương Lang* cưỡi ngựa vào trong doanh trại, bị bao vây tứ phía, một ngọn giáo vừa dài vừa lớn bảo vệ cả đoàn quân người ngựa, ánh sáng của ngọn giáo đi đến đâu, bóng ma kêu gào thảm thiết đến đấy. (*Thương Lang một vị tướng quân thời xưa).
Cuồng Phong sử dụng mười ba chiêu thức của Tử Long, có tổng cộng mười ba loại phương pháp đánh, một trăm sáu mươi chín loại biến hóa. Bản thân ông ta là cao thủ Thần Cấp, ông ta có thể truyền chân khí vào bên trong binh khí, làm cho thanh sắt bình thường trở nên kiên cố như vũ khí cấp cao, vô cùng khó đối phó.
“Cậu cũng có chút hiểu biết đấy”, Cuồng Phong cười khẩy khi nghe thấy Lý Thiệu Minh nói ra được võ công của mình, ông ta muốn đâm lưỡi lê vào ngực của Lý Thiệu Minh.
Đây là một kẽ hở, Cuồng Phong lập tức ngửa ra phía sau, đâm mạnh lưỡi lê lên không trung về phía phần bụng của Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh nhìn thấy lưỡi lê đang lao về phía phần bụng của mình lập tức dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ búng vào phần lưỡi lê của ông ta.
“Bụp”, lưỡi lê của Cuồng Phong lập tức rung chuyển kịch liệt, Lý Thiệu Minh mượn lực của lưỡi lê mà Cuồng Phong đâm tới tăng tốc độ tiếp đất của mình.
Khi đáp xuống đất, anh nhìn thấy bộ vest của mình đã bị Cuồng Phong cắt một miếng lớn. Vẻ mặt của Cuồng Phong kinh ngạc nhìn anh, không ngờ Lý Thiệu Minh lại là một cao thủ có lực ngón tay lớn như vậy, chỉ với hai ngón tay đã có thể khiến cho lưỡi lê của ông ta rung lắc dữ dội.
Cuồng Phong là một kẻ hung ác, sau khi ông ta nhìn thấy Lý Thiệu Minh đáp xuống đất vẫn không từ bỏ ý định truy sát anh, lập tức đuổi theo, đâm lưỡi lê về phía anh.
Lý Thiệu Minh nhanh chóng né tránh, Cuồng Phong cũng nhanh chóng tiến công.
Dần dần tốc độ ra tay của Cuồng Phong càng lúc càng nhanh, ông ta cầm lấy lưỡi lê lúc đâm, lúc chọc, lúc cuộn, lúc vòng, lúc múa, ông ta truyền chân khí vào bên trong lưỡi lê để tấn công Lý Thiệu Minh, trên sân thượng dần dần nổi gió lớn.
“Anh Minh, bọn em tới giúp anh”.
Lúc Lý Thiệu Minh đối phó với Cuồng Phong ở trên sân thượng, đám đàn em của anh cũng đã bao vây xung quanh tòa nhà. Đại Quân cầm khẩu súng lục dẫn đàn em lên trên tầng bằng thang máy, khi đến cửa sân thượng nhìn thấy Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong đang chiến đấu dữ dội, bọn họ ngay lập tức chĩa súng vào Cuồng Phong muốn bắn.
“Các anh không phải đối thủ của ông ta đâu, đi đi!”, Lý Thiệu Minh hất tay, cánh cửa sắt trước mặt Đại Quân nhanh chóng bị đóng lại.
“Đoàng” một tiếng, bên ngoài sân thượng truyền đến tiếng súng, cánh cửa trước mặt Đại Quân đã bị trúng đạn, lộ ra vết lõm.
Là viên đạn mà Cuồng Phong bắn Đại Quân, nếu không phải Lý Thiệu Minh nhanh chóng đóng cửa lại, lúc này Đại Quân đã bị Cuồng Phong bắn xuyên qua đầu. Đại Quân nhìn vết lõm trước mắt, lập tức sững sờ, trên gương mặt toát mồ hôi lạnh.
Bên ngoài sân thượng, Cuồng Phong không ngừng cầm lưỡi lê vung về phía Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh không có vũ khí, cũng không muốn sử dụng cây kim bạc sở trường, đối đầu với Cuồng Phong do đó anh dần trở nên bị động.
Anh sinh ra trong một gia đình về Trung y, trong cuốn sách quý Thiên Đan mà ông ngoại đưa cho anh có những cách thức bí mật để sử dụng kim bạc. Anh có sở trường về phi tiêu kim bạc, khi còn là lính đánh thuê ở nước ngoài anh đã là một tay lão luyện về phi tiêu kim bạc, cũng có thể coi như tuyệt chiêu của anh. Chỉ là loại võ công này hơi giống với một loại võ công tà môn ngoại đạo nào đó trong tiểu thuyết võ hiệp, một người đàn ông như anh sử dụng phi tiêu làm người khác bị thương cảm thấy rất mất mặt. Không phải lúc cần thiết, anh rất ít khi sử dụng loại võ công này. Nhất là đối mặt với một người đàn ông đầy khí chất đang sử dụng mười ba chiêu thức của Tử Long này, anh càng không muốn sử dụng võ công sở trường nhất của mình.
Anh không muốn một ngày nào đó khi nổi tiếng ở Hoa Hạ sẽ bị người trong giới võ lâm gọi với tên Thần Kim.
“Súc sinh, chết đi!”
Đúng vào lúc này, Cuồng Phong vẫn chưa hạ gục được Lý Thiệu Minh liền cảm thấy trong lòng buồn bực. Ông ta là cao thủ hàng đầu trong giới xã hội đen ở phương bắc, ngay cả Thanh Phong – một trong mười hai bá chủ võ lâm ở tỉnh Liêu cũng phải nể sợ ông ta.
Ông ta lập tức đâm mạnh lưỡi lê trong tay về phía Lý Thiệu Minh, khi Lý Thiệu Minh vừa lùi một bước để tránh né, ông ta lập tức thu lưỡi lê về, dùng lực đẩy mạnh khẩu súng về phía Lý Thiệu Minh.
Không hay rồi, chiêu thức đâm vừa nãy là chiêu giả!
Lý Thiệu Minh đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, nhưng tất cả đã muộn.
Khi khẩu súng trường trong tay Cuồng Phong đánh vào đỉnh đầu của anh, anh nhanh chóng dùng hai tay để chặn lại. “Răng rắc”, dưới chân anh đột nhiên xuất hiện vết nứt lớn.
“Rầm”, Lý Thiệu Minh bị Cuồng Phong đánh từ tầng thượng rơi xuống tầng bên dưới.