Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ đầu tới cuối chỉ có mình Giai Kỳ vui vẻ chơi còn Mục Hạo Kiện chỉ lặng lẽ theo sau thi thoảng nở nụ cười cưng chiều với cô , lần đầu anh đến đây có lẽ là năm anh năm tuổi lúc đó có ba mẹ anh và gia đình bạn thân mẹ anh , khi đó khu mà anh đi chính là khu 2 này .
" Hạo Kiện ... mau nhìn nè trò này vui lắm " tiếng nói trẻ con của một cô bé không ngừng vang lên quanh tai anh .
" a...a lại đập trượt rồi , Hạo Kiện mau giúp Viễn Nhi đi " bé gái ấy chu môi cầm cái búa đưa trước mặt anh không ngừng năn nỉ
Hạo Kiện lúc đó đã cười khoái chí và châm chọc : " Viễn Nhi có dăm ba con chuột mà cũng không đập được sao "
" Hư , tại nó núp nhanh thôi không là đập cho chết queo rồi " bé gái Viễn Nhi một mặt tức giận nói .
" haha ... " cậu bé Hạo Kiện cười to cầm búa lại gương mặt đắc ý xem-mà-học-hỏi-này .Rồi cậu nhìn lũ chuột thay phiên nhau chạy loạn trên các lỗ hổng cậu nhanh tay cầm chặt búa đập xuống nhưng không như cậu nghĩ những con chuột đó lại nhanh chân đến vậy đã trốn thoát khỏi những cú đập xuống của cậu thậm chí có những con chuột tạo hình rất quái gỡ tụi nó không những cười mà thi thoảng lè lưỡi khiêu khích người chơi , ôm một bụng tức cậu bé Hạo Kiện nhanh chóng tăng tốc đập bùm bụp xuống rốt cuộc cũng chỉ đập được hai con chuột . Cô bé Viễn Nhi tròn mắt nhìn bảng thông báo kết quả mà ôm bụng lăn ra cười tới chảy nước mắt , " Hạo Kiện ...ngươi..haha...ngươi... "
" Viễn Nhi còn cười ta không thèm chơi với cô nữa " ném cây búa ra một bên cau mày nói .
" được rồi ta không cười nữa , đi ta dẫn người tới chỗ này "
Viễn Nhi nhanh chóng nín cười kéo Hạo Kiện vào một xó vui chơi mới nhìn những đống đồ chơi ấy cả hai sáng mắt lên vô cùng thích thú .
0O0
" Viễn Nhi , cô lấy con gấu bông đó làm gì ? " cậu bé Hạo Kiện thắc mắc nhìn con gấu bông xám nho nhỏ trong tay Viễn Nhi tò mò hỏi .
" Tất nhiên là cho em gái sắp chào đời rồi , nhất định em ấy rất thích gấu bông " Viễn Nhi cười tít mắt trả lời , ánh mắt hạnh phúc vuốt ve gấu bông nhỏ trong tay không ngừng cười rạng rỡ , Hạo Kiện nhìn chằm chằm ngại ngùng đỏ mặt dời ánh mắt hằn giọng trêu chọc , " hư còn chưa chào đời mà đã biết rồi có khi em gái Viễn Nhi sẽ thích Hạo Kiện hơn gấu bông đấy "
" Ai nói " Viễn Nhi đùng đùng nổi giận chống nạnh bá đạo nói " em bé sẽ không thích Hạo Kiện bởi vì Hạo Kiện chỉ có thể là của Viễn Nhi thôi . " Nói tới đây cô bé cũng đánh bài chuồn nhanh chân chạy mất chỉ còn mỗi cậu bé sững sờ đứng im đó nhìn theo không chớp mắt cho đến khi hình bóng nhỏ nhắn đó hoàn toàn vụt tắt .
0O0
" Cô gái .... cô làm gì vậy " Quản lý khu vui chơi vội vã chạy tới hung hăn quát lên giọng ông lớn đến nổi làm mọi người xung quanh giật mình kể cả Mục Hạo Kiện cũng bị làm cho thức tỉnh khỏi suy nghĩ .
" Chú tránh ra , cháu nhất định phải đập cái lồng kính này " Giọng nói trong veo của Giai Kỳ vang lên có chút phẫn nộ cô dành lại cái ghế hung hãn giơ lên định đập thì lại một lần nữa bị quản lý ngăn cản
" tiểu cô nương ơi có gì thì cô mua xu bỏ vào chơi sao nhất thiết phải đập nó " quản lý bất lực giải thích tiện thể đẩy cô ra xa một chút tịch thu luôn cả cái ghế , lúc cô muốn giành lại thì cái ghế đã bị đưa đi cao chạy xa bay mất rồi . Giận dữ dậm chân chỉ chỉ cái trò chơi trước mặt Giai Kỳ ủy khuất nói :
" Chú coi nó nuốt hết 150 xu của cháu rồi mà có chịu nhả con gấu xám bự trong đó ra đâu , không được cháu phải đập nó ra "
Nói xong cô tiến lại khoa chân mua tay đập cái cửa kính , người vây lại xem càng đông vừa xem lại vừa cười sự ngốc nghếch của cô gái vị quản lý cũng bất lực lôi kéo không được đánh bỏ đi gọi thêm vài người tới trợ giúp . Mục Hạo Kiện lúc này mới sực tỉnh chạy lại gần phía chỗ cô đứng mãi thất thần không để ý đến Giai Kỳ đã chạy lum tum khắp nơi mà anh lại không hề biết may là cô còn ham chơi gần đây nếu không anh khó có thể tìm được cô nơi đông người này . Sau khi chen lấn giữa đám người anh mới có thể tới được gần cô , nhìn cô không ngừng tìm cách cạy phá trò chơi khiến anh phải cố gắng đè nén ý cười , cầm bàn tay nhỏ nhắn ngăn lại anh ân cần xoa hỏi :
" đau không ? "
Nhìn thấy Mục Hạo Kiện , Giai Kỳ mừng rỡ kéo anh lại gần hơn chỉ chỉ máy trò chơi nói , " Chồng ơi nó bắt nạt vợ " , mọi người đang cười rộ bỗng chốc im lặng như tờ vì sự xuất hiện của Mục Hạo Kiện rồi câu nói của Giai Kỳ làm cho ngạc nhiên , một nam thần như vậy mà đã có vợ , lại là một cô vợ ngốc nghếch khiến người ta tiếc nuối những cô gái vừa nhìn Mục Hạo Kiện làm cho điên đảo cũng cau mày ghen ghét , đúng là lật mặt nhanh hơn lật sách mà .
" Vợ muốn nó sao ? " Mục Hạo Kiện chẳng bận tâm gì đến những ánh mắt khác , trong ánh mắt vừa tràn ngập sự tất trách vì để cô một mình chạy mất vừa tràn ngập sự cưng chiều như đánh dấu chủ quyền với những người đang nhìn cô chằm chằm không rời mắt . Giai Kỳ không mảy may gì với bầu không khí đang đấu tranh ra sao cô vui vẻ gật đầu cầm tay anh nũng nịu , " Chồng giúp vợ lấy tiểu bảo bảo ra đi , vợ thích nó . "
Dưới sự năn nỉ anh bỏ qua sự phá rối của cô cầm lấy hai xu cuối cùng bỏ vào máy , đôi đồng tử đen láy khẽ đảo qua quan sát vị trí của chú gấu bông xám to nhất mà tính toán , bàn tay thon dài khẽ đặt lên điều khiển anh nhẹ nhàng điều khiển tay gắp đến gần vị trí ấy nhắm chuẩn vào cánh tay mà ấn nút , chỉ vài thao tác nhẹ nhàng nhưng lại toát lên khí chất mạnh mẽ lưu loát , mọi người bị vẻ đẹp này mà bị hút hồn nhưng không dám lại gần vì vẻ đẹp khí chất ấy mang vẻ lạnh lùng xa cách ai ai cũng chỉ dám lùi vài bước mà ngắm nhìn . Không gian nhanh chóng được mở rộng ra một khoảng . Cánh tay gắp nhanh chóng gắp con gấu bông ấy lên từ từ dịch chuyển hướng đến lỗ hổng , từng phút từng giây Giai Kỳ chăm chú nhìn cánh tay đó đem con gấu bông ra xa giá rồi đến cái lỗ hổng bàn tay siết chặt lại vừa hồi hộp vừa cao hứng chờ mong nhìn mãi cánh môi dưới dường như sắp bị cô cắn nát rồi thì bị cánh tay thon dài vuốt qua cạy mở đôi môi khiến Giai Kỳ giật mình nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử sâu thắm ấy , Mục Hạo Kiện khẽ cười xoa dấu răng còn in mờ dưới cánh môi nhẹ nhàng nói :
" Vợ em sắp cắn nát môi rồi . "
Câu nói trầm ấm ấy dường như sắp quấn lấy tâm trí Giai Kỳ thì cô lại đảo mắt nhìn con gấu bông rơi xuống rồi lộ ra ngoài khiến cô đập tay hoan hô xua tan đi tình cảm nồng nàn ngay trước đó , cô vui vẻ nhảy dựng lên hoan hô như một đứa trẻ cao hứng vậy , vội ôm chầm lấy chú gấu bông xám Giai Kỳ cười rạng rỡ như ánh ban mai , cô quay lại nói :
" Chồng của vợ là tuyệt nhất , yêu chồng nhất "
" Vợ vui là được rồi "
Mục Hạo Kiện xoa mái tóc cô cưng chiều trả lời bỏ qua việc cô dám lơ là anh nhưng nhìn thấy nụ cười cô hạnh phúc như vậy anh không nỡ trách phạt .
" Chồng ơi , vợ đặt tên nó là Tiểu Bảo Bảo nha "
Giai Kỳ ve vẫn cái tai con gấu bông hỏi anh .
" Tiểu Bảo Bảo ? "Mục Hạo Kiện cau mày hỏi lại rồi nhìn chằm chằm con gấu bông hờ hững nói , " Không được Tiểu Bảo Bảo chỉ được dành cho con chúng ta thôi . "
Giai Kỳ ngây thơ không hiểu ý anh khẽ buồn nói tiếp : " Nhưng vợ chỉ thích nó bé bảo bảo này thôi . "