Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Miếng táo từ trên miệng Giai Kỳ khẽ rơi xuống lăn dài trên sàn nhà , đôi mắt mở to long lanh hết sức ngạc nhiên như nhìn thấy điều gì đó kinh khủng nhất , Giai Kỳ khẽ mấp máy môi chớp mắt vài cái như để xác định rằng mình không nhìn nhầm . Giai Kỳ khẽ dụi mắt " Oa là thật nè " , cô mừng rỡ chạy lại gần ba người vừa vào như một tên lửa phấn khích nói :
" Trai đẹp hàng thiệt nè " .
Mục Hạo Kiện lẫn Trịnh Văn cùng Ngân Thiếu sửng sốt không thôi trước đây cứ nghĩ Giai Kỳ mê gái đẹp đã đành này mới biết cô mê trai hơn cả sự tưởng tượng của các anh .
Trịnh Văn khẽ cười , " cô nhóc này vẫn như xưa vẫn háo sắc như vậy "
" Nè đại tẩu cô thật sự thấy tôi đẹp trai sao " Ngân Thiếu khẽ chỉnh sửa lại quần áo mặt đầy tâm đắc , ánh hào nhoáng bay phất phới .
" Ừm anh thực sự rất đẹp đẹp trai nha " Giai Kỳ lấp lánh ánh sao khi được nhìn những anh chàng đẹp hơn tranh vẽ cô cứ nghĩ đây như là một giấc mơ vậy .
" Ha ha tôi biết tôi đẹp trai nhất mà , đại tẩu có muốn xin chữ kí của tôi không " Ngân Thiếu được khen liền mặt mày nở hoa cao hứng cầm tay Giai Kỳ hỏi .
" Muốn " Giai Kỳ nào quan tâm gì cực phẩm trai đẹp đang trước mặt mình sao lại không xin chữ ký cho được , cô cười tít mắt thích thú bởi cô rất là yêu cái đẹp nha , cái nào đẹp cô đều yêu hết trai đẹp hay gái đẹp cô đều muốn có một dàn hậu cung cực phẩm như thế .
Mục Hạo Kiện khẽ đen mặt nhanh chóng lôi tên bác sĩ Ngân Thiếu ném ra ngoài không thương tiếc . Anh chưa kịp nói gì thì bắt gặp ánh mắt tức tối của Giai Kỳ sao anh lại quên mất mà hành động như vậy rồi , Mục Hạo Kiện khẽ day day trán định mở miệng trước thì Giai Kỳ đã lên tiếng khiến anh hoàn toàn chết sững tại chỗ .
" Anh là kẻ xấu tính "
Tại sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy cho dù anh ta có đẹp trai siêu cấp nhất thì cũng không nên quăng người lum tung chứ . Giai Kỳ phụng phịu cái má không thèm đoái hoài đến Mục Hạo Kiện cô quay ngoắc người không vui đi lại trèo lên giường tại ai đó mà làm cô không vui rồi .
Trịnh Văn không nhịn được liền cười lớn lên vỗ vai Mục Hạo Kiện đầy thương xót , bị vợ không nhận ra mình đã đành còn bị vợ ghét bỏ nữa lại còn bị nói là kẻ xấu tính thật làm anh hả lòng hả dạ mà .
" Giai Kỳ , em ăn gì chưa .. " Trịnh Văn đi lại ngồi cạnh giường hỏi thăm .
" Giai Kỳ ăn rồi " Giai Kỳ khẽ nhìn Trịnh Văn một chút khẽ đánh giá Trịnh Văn một chút gật đầu trả lời .
" Vậy Giai Kỳ có muốn đi dạo không " . Trịnh Văn thầm cười trộm nói .
" Dạ có " Giai Kỳ như đứa trẻ nghe được đi chơi liền vui vẻ nhảy bật trên giường cười tươi hò reo , mấy ngày nay mẹ cứ bắt cô ở trong phòng cô sắp chết vì chán rồi .
" Vậy đi thôi " Trịnh Văn vui vẻ cầm lấy tay Giai Kỳ kéo cô xuống giường lúc đi ngang qua Mục Hạo Kiện bị Giai Kỳ vứt bỏ anh cố tình nhếch mày khiêu khích .
Mục Hạo Kiện nào chịu thua mặt mày đen nay còn đen hơn anh chụp lấy tay Giai Kỳ kéo mạnh về phía mình cất giọng trầm thấp nói ,
" Để anh đưa em đi dạo "
Giai Kỳ bị nắm cho đau tay cô liền òa khóc vùng vằng muốn thoát khỏi Mục Hạo Kiện .
Mục Hạo Kiện thấy Giai Kỳ càng ngày càng tránh xa anh hơn trong lòng nhói lên một nỗi đau nhưng nhìn cô khóc anh đành buông tay để mặc cô chạy lại nấp sau lưng Trịnh Văn sợ hãi .
" Hạo kiện anh nên nhớ tình trạng của Giai Kỳ không thể chịu được kích động nên anh buông tha cho cô ấy đi . " Trịnh Văn che chở cho Giai Kỳ lạnh lùng nói .
Khẽ nắm chặt tay , Mục Hạo Kiện nhìn chằm chằm vào Giai Kỳ như một chú mèo con bị dọa sợ ngay một cái nhìn cô cũng không thèm nhìn lấy anh , cố nén cảm xúc xuống anh nói từng chữ một rồi liền bỏ đi .
" Tôi biết rồi " .
...
" Ơ... Hạo kiện ... con ? " Nhược phu nhân vừa từ bên ngoài đi vào thấy Mục Hạo Kiện sa sầm khuôn mặt bà muốn hỏi nhưng Mục Hạo Kiện đã đi khá xa rồi .
Vừa vào phòng nhìn tình cảnh bà hiểu đôi chút sự việc có lẽ Giai Kỳ chọc giận Mục Hạo Kiện rồi , bà nhìn Trịnh Văn đang an ủi Giai Kỳ khẽ thở dài .
" Mẹ "
Giai Kỳ mặt mũi nước mắt tèm lem vừa nhìn thấy mẹ liền òa khóc chạy lại ôm mẹ không rời .
" Giai Kỳ ngoan , nàng tiên nhỏ không nên khóc , khóc rồi sẽ không xinh nữa mà sẽ xấu đi đấy " Bà khẽ vuốt tóc cô con gái nhẹ nhàng an ủi .
Quả nhiên Giai Kỳ nín khóc ngay lập tức , cô sụt sịt vài cái nhe răng cười với mẹ , " vậy con không khóc nữa , nhưng tay con đau ... "
Giai Kỳ bĩu môi nũng nịu , xòe bàn tay bị Mục Hạo Kiện nắm cho đỏ ửng .
Nhược phu nhân khẽ cầm tay con gái mình lên thổi nhẹ nói , " cơn đau nghe ta mau mau biến mất " rồi bà cốc nhẹ lên đầu cô con gái đầy cưng chiều , " mẹ dạy con câu nói phép thuật rồi mà con quên rồi sao " .
Giai Kỳ bị cốc cho ngốc cô chớp mắt hỏi , " bà ngoại dạy cháu khi nào cơ là mẹ Giai Kỳ dạy mà ? "
Nhược phu nhân cùng Trịnh Văn sửng sốt cả hai người vội vàng lay Giai kỳ hỏi : " Giai Kỳ con/ em làm sao vậy "
" Cháu làm sao cơ " Giai Kỳ ngây ngốc như một đứa trẻ thơ không hiểu , rồi cô tiếp tục hỏi ," Ngọai ơi mẹ cháu đâu rồi sao cháu không thấy hay mẹ lại bỏ cháu như ba bỏ rơi cháu rồi phải không ? "
Rồi Giai Kỳ liền òa khóc lên dỗ mãi không nín , Nhược phu nhân bị dọa cho sợ không biết phải làm gì bà cứ cuống cuồng cả lên , con gái bà sao lại thành như vậy rồi sao lại gọi bà là bà nội ?
Trịnh văn vội vàng đi gọi bác sĩ anh biết tình trạng Giai Kỳ không ổn định sẽ có nhiều tình trạng khác nhau nhưng anh không nghĩ mới đây thôi Giai Kỳ liền quên hết mọi thứ biến thành người khác vậy cô thực cứ như một đứa trẻ vậy tình trạng ngày càng tồi tệ hơn rồi nếu không kịp chữa trị anh không biết sau này Giai Kỳ sẽ ra sao điều đó anh không dám nghĩ tới .