Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả người tôi cũng là trời sinh, cho dù là mỹ phẩm đắt tiền cũng không dùng được.
Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn cũng được công nhận là tốt như làn da của cô, trắng nõn mềm mại, trong suốt long lanh.
Sản phẩm đắt tiền hơn nữa, cũng không dưỡng ra làn da tốt như vậy.
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: "Luận gia thế, Thịnh gia là người trong sạch, địa vị ở Hải Thành cũng coi như hiển hách, tuổi tác cũng xứng đôi với ngài, Lăng tiên sinh cưới tôi, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thân phận của ngài.
”
Lăng Tiêu nghiêm túc đánh giá người phụ nữ trước mặt cái này, cuối cùng cho ra kết luận, cô quả thật có thứ để bản thân kiêu ngạo.
”
Ánh mắt hắn vẫn rất hời hợt tiếp lời cô: “Nghe qua điều kiện của Thịnh tiểu thư đích xác không tệ, nếu như tôi nhớ không lầm, Thịnh tiểu thư hình như có một vị hôn phu đã qua lại nhiều năm, thiếu phu nhân Thịnh gia cần phải là người trong sạch, Thịnh tiểu thư có đủ điều kiện này không?"
Lăng Tiêu dung con mắt nghi ngờ nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất khó xử, nhưng vẫn ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ thản nhiên:"Có phải chứng minh bản thân sạch sẽ, ngài sẽ cưới tôi?"
Lăng Tiêu không cho cô một đáp án rõ ràng, chỉ trả lời lập lờ nước đôi: "Cũng không phải không thể.
”
Lúc này trong đại sảnh yến hội.
Trần Do Mỹ vẻ mặt u sầu, không ít thế gia công tử tiến lên muốn mời cô khiêu vũ, đều bị cô cự tuyệt.
“Mẹ, Thịnh Hoàn Hoàn sao còn chưa bị đuổi ra ngoài?”
Trần phu nhân tràn đầy tự tin an ủi cô, "Đừng lo lắng, cho dù Thịnh Hoàn Hoàn đêm nay ở lại Lăng gia qua đêm, cô ta cũng không vào được cửa Lăng gia, Lăng Tiêu cùng lắm là chơi đùa với cô ta thôi.
”
Trần Do Mỹ khó hiểu hỏi: "Có ý gì?”
Trần phu nhân đem chuyện Lăng Tiêu bị sỉ nhục năm đó ở Thịnh gia nói cho cô ta nghe, sau đó chốt hạ: "Cho nên Lăng Tiêu tuyệt sẽ không cưới Thịnh Hoàn Hoàn.
”
Trần Do Mỹ lúc này mới biết, hóa ra bữa tiệc năm đó Lăng Tiêu cũng đi, hơn nữa lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn mắt mù, cư nhiên vì Mộ Tư tàn phế kia, ở trước mặt mọi người cự tuyệt Lăng Tiêu, để cho hắn bị người đời cười nhạo.
Nói như vậy, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đến tìm Lăng Tiêu, quả thực là tự rước lấy nhục.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đến bây giờ còn chưa đi ra, Trần Do Mỹ vẫn khó có thể an tâm được.
! ! !
Ngoài hành lang lầu hai Lăng gia.
Cũng không phải không thể?
Cho nên, chỉ cần chứng minh cô là xử nữ, hắn sẽ cưới cô?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu vài giây, hít một hơi thật sâu, sau đó kiễng mũi chân, nhắm mắt lại, hôn về phía đôi môi mỏng đỏ kia.
Nhưng ngay trước khi cô sắp hôn lên môi Lăng Tiêu, hắn bỗng nhiên né khuôn mặt tuấn tú sang một bên, bàn tay thon dài bóp cổ Thịnh Hoàn Hoàn, một thân lạnh lẽo cự tuyệt cô.
Ánh sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn ảm đạm dần, tuyệt vọng bao vây cô.
Cô đã thất bại.
Cô vẫn thất bại!
Đây có lẽ là lối thoát cuối cùng của cô, cô không cam lòng!
Tay Lăng Tiêu cũng không có dung hết sức, đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua vẻ kiên nghị, dùng sức kéo tay hắn từ trên cổ mình xuống, dung chân đạp một cái thật mạnh về phía hắn.
Có lẽ Lăng Tiêu cũng không dự đoán được cô sẽ đá hắn một cước, dĩ nhiên cô cũng bị ngã nhào trên mặt đất, môi mỏng của hắn được một mùi hương ngọt mềm mại bao trùm, chóp mũi truyền đến hương thơm nhàn nhạt.
Đó là mùi vị đặc trưng trên người Thịnh Hoàn Hoàn.
Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống, lần nữa bóp lấy cái cổ thon dài trắng nõn của Thịnh Hoàn Hoàn: "Ai cho phép cô chạm vào người tôi?"
Dứt lời, hắn không chút lưu tình đem cô từ trên người hắn xốc lên.
“Đông"một tiếng, Thịnh Hoàn Hoàn ngã xuống mặt đất bóng loáng, đau đến nỗi cô cuộn người lại.
Lăng Tiêu đứng lên, nhìn thấy chật vật người phụ nữ trên mặt đất, trong mắt chán ghét tựa như nhìn một đống rác dơ bẩn: "Cút, đừng để cho tôi nhìn thấy cô.
"
Trong phút chốc, trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn không còn giọt máu, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên tái nhợt như tờ giấy, toàn thân đều run rẩy.
Nhưng mà Lăng Tiêu cũng không nhìn cô thêm một cái, lạnh lùng xoay người đi vào phòng.
Ngay khi cửa sắp đóng lại, một cổ tay tinh tế từ khe cửa vươn vào, ngăn cản không cho cánh cửa đóng lại.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn về phía cô, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Thịnh Hoàn Hoàn bất chấp tôn nghiêm và đau đớn trên cổ tay, cô đứng lên, nhìn hắn mở miệng: "Lăng Tiêu, tôi biết bởi vì chuyện sáu năm trước, trong lòng anh có oán hận với tôi! "
Sáu năm trước cô ở trước mặt mọi người, tàn nhẫn cự tuyệt hắn để lựa chọn Mộ Tư, để cho hắn bị mọi người cười nhạo.
Chuyện này, cô không quên.
Lăng Tiêu cười lạnh: “Thịnh tiểu thư, cô quá mức tự phụ rồi, chút chuyện nhỏ này còn chưa đủ để tôi ghi hận đến bây giờ.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nói, "Được, vậy tôi coi như anh ghét phụ nữ, tôi chấp nhận hôn nhân vô tính, sau khi kết hôn tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không quấn quít lấy anh, khiến anh phiền não.
”
"Anh cũng thấy đấy, lão thái thái và Thiên Vũ đều rất thích tôi, sau khi tôi gả tới, nhất định sẽ hiếu thuận với lão thái thái, cũng sẽ dụng tâm chăm sóc Thiên Vũ, để cho thằng bé mỗi ngày đều vui vẻ, tuyệt không để cho nó bị bất kì tổn thương nào.
”
Lăng Tiêu nhìn cổ tay bị kẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, hiển nhiên bị thương không nhẹ, giờ phút này đã sưng lên, nhưng cô giống như không cảm thấy đau đớn.
Đây rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào?
Lăng Tiêu khôi phục vẻ lạnh lùng chất vấn cô: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
Phụ nữ giỏi nhất không phải là nói dối và ngụy trang sao?
“Chờ tôi nói xong, anh nhất định sẽ tin tôi.
”
Thịnh Hoàn Hoàn đem tình cảnh của Thịnh gia nói cho Lăng Tiêu nghe.
Lăng Tiêu không tin cô, nhưng nếu như đem cuộc hôn nhân này coi như một cuộc giao dịch, hắn có thể dễ dàng tiếp nhận cô hay không?
Quả nhiên nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói xong, Lăng Tiêu bắt đầu trầm tư.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt hai tay, sau lưng mồ hôi đổ ra như tắm, Lăng Tiêu trầm tư ngắn ngủn hơn mười giây, cô giống như đã trải qua thời gian mấy năm.
Giống như qua một thế kỷ, cô mới nghe thấy anh mở miệng: "Nếu cô không làm được, tôi sẽ diệt Thịnh gia.
”
Hắn đã hứa.
Lăng Tiêu đã đồng ý.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy mũi cay cay, giây tiếp theo nước mắt liền tràn đầy khóe mi, cô kích động nói không nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Sam Sam được cứu, Thịnh gia cũng được cứu!
Người phụ nữ thật sự là động vật buồn cười, vừa mới ném cô xuống đất không thấy cô khóc, cổ tay thiếu chút nữa bị kẹp đứt cũng không thấy cô khóc, hiện tại như cô mong muốn cô lại khóc.
Khóc và cười như một kẻ điên.
Lăng Tiêu chán ghét nói: "Đừng vui mừng quá sớm, chưa chắc cô có tư cách này.
”
Thịnh Hoàn Hoàn kịp phản ứng, lau nước mắt: "Anh có thể gọi bác sĩ tới kiểm tra, tôi có phải là người trong sạch hay không tra là biết.
”
Tiếp theo chợt nghe thấy Lăng Tiêu nói, "Tôi không tin bất kì kẻ nào.
”
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, ngay sau đó trời đất quay cuồng, thân thể đã bị đè lên sô pha.
Chuyện kế tiếp, là sự sỉ nhục mà trước giờ Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng cảm nhận qua! !
Tiếp theo Lăng Tiêu ném khăn ướt vào thùng rác, nói với Thịnh Hoàn Hoàn, "Nếu bây giờ nó vẫn còn sống, tôi sẽ mang em gái cô toàn vẹn trở về 12 giờ.
Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên rất cảm kích Mộ Tư mấy năm nay.
.