Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất nhanh, giọng nói phẫn nộ của Nam phụ truyền ra từ điện thoại: “Phá rối cho dư luận xôn xao, không có một cú điện thoại, trong mắt con còn có người cha này hay không?”
Nam Tầm nói: “Con chỉ không muốn làm cha lo lắng thôi.”
Nam phụ hừ một tiếng thật mạnh: “Không muốn làm cha lo lắng, vậy sao con còn đối nghịch với Cố Nam Thành, có nghĩ tới tình cảnh sau này của Nam gia không? Nam gia chúng ta làm ăn đều trông cậy vào Cố thị, chẳng lẽ con không biết?”
Nam Tầm trầm mặc, mấy năm nay Cố Nam Thành thật sự chiếu cố Nam gia không ít, hiện tại Nam Hạo Thiên thẹn quá thành giận như thế nhất định là đã bị Cố Nam Thành uy hiếp.
“Nói chuyện.”
“Mấy năm nay Nam gia đã kiếm lời không ít, cha cũng nên nghĩ lại con đường sau này, dù sao sau khi con và Cố Nam Thành ly hôn thì Cố thị sẽ không hợp tác với Nam gia, hiện tại chỉ là dừng trước thôi.”
“Nếu Cố thị gián đoạn hợp tác, vậy thì còn đường sống gì nữa.” Nam phụ hít vào một hơi thật sâu, một lát sau mới trầm giọng nói: “Cố Nam Thành đã hứa với cha, chỉ cần con đồng ý ly hôn, cậu ta sẽ không truy cứu số tiền con chuyển đi, biệt thự hiện tại con ở thuộc về con, đồng thời cũng sẽ không khó xử Nam gia, con đừng bướng bỉnh nữa, phải suy nghĩ cho nhà mình!”
“Vậy sao cha không nghĩ cho mẹ con con?” Nam Tầm nghe Nam Hạo Thiên nói mà lòng như đao cắt: “Hoan Hoan là con gái của con, từ sinh ra đến nay luôn là con chăm sóc, nó chưa từng rời khỏi con. Nếu Trần Do Mỹ gả vào Cố gia, cha có nghĩ tới tình cảnh của Hoan Hoan ở Cố gia sẽ như thế nào không? Đó là cháu ngoại của cha, nó mới ba tuổi, cha có nghĩ tới cuộc sống sau này của nó không?”
Nam phụ nói: “Dù sao Hoan Hoan cũng là cốt nhục của Cố Nam Thành, cậu ta sẽ không bỏ mặc, cho dù Trần Do Mỹ không thích cũng biết đúng mực.”
“Cho nên Cố Nam Thành ngoại tình, cha không dám ra mặt cho mẹ con con, biết Hoan Hoan ở lại Cố gia sẽ bị mẹ kế ngược đãi mà vẫn có thể nói ra lời này.”
Cho dù chỉ thử tranh thủ một chút vì cô, dù thành bại thế nào cô cũng không đến mức nản lòng thoái chí như thế, nhưng từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, Nam gia không nói đến một chữ. Thử hỏi sao trong lòng Nam Tầm có thể không oán?
Nam phụ thẹn quá thành giận: “Con không có trách nhiệm trong chuyện Cố Nam Thành ngoại tình sao? Nếu con tiếp tục quấy phá như vậy thì sẽ liên lụy toàn bộ Nam gia.”
Lời Nam Hạo Thiên nói làm trái tim Nam Tầm hoàn toàn lạnh đi.
Hoan Hoan đi theo Cố Nam Thành, về sau nhất định sẽ bị Trần Do Mỹ ngược đãi, cho nên cô mới không tiếc mọi giá mà tranh đoạt quyền nuôi nấng Hoan Hoan, nhưng không ngờ cha ruột của cô lại nói ra lời này.
Lòng Nam Tầm như tro tàn: “Cha nói cho Cố Nam Thành biết, con sẽ không nhượng bộ quyền nuôi nấng Hoan Hoan, nếu anh ta không muốn càng khó coi thì tốt nhất nên sớm đưa ra lựa chọn.”
Nam phụ nghe xong thì phẫn nộ rít gào: “Con nhỏ bất hiếu.”
Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Đối với cha, con cũng có hai lời khuyên. Nếu cha thật sự không có năng lực thì có thể giao công ty cho con xử lý, tương lai chờ con trai cha lớn lên thì con sẽ trả “Cố thị” cho nó. Nếu cha luyến tiếc thì đóng cửa công ty, tài sản Nam gia tích lũy đủ cho các người tiêu xài cả đời.”
“Mày nằm mơ, con bất hiếu, sao tao lại có đứa con gái bất hiếu như mày, nếu mẹ mày còn trên đời cũng sẽ bị mày làm tức chết.”
“Cha sai rồi! Nếu mẹ tôi còn sống thì nhất định sẽ ra mặt cho tôi, bởi vì tôi là đứa con gái mẹ mang nặng đẻ đau, là miếng thịt rơi xuống trên người mẹ, trong mắt mẹ, tôi quan trọng hơn mọi thứ.” Trong mắt Nam Tầm ứa nước mắt, giọng nói lại lạnh nhạt như băng: “Tôi đã nói hết điều muốn nói rồi, nếu cha nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Con nhỏ bất hiếu ích kỷ này, mày muốn tao tức chết mới cam tâm đúng không?”