Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Hoàng Thái điên cuồng tìm kiếm Lê Ánh Thư.
Nhưng sau ba năm, anh vẫn chưa tìm thấy cô.
Trong ba năm qua, rất nhiều thứ đã thay đổi.
Lê Ánh Dương lên làm thư ký cho Bạch Đăng Vũ.
Bạch Đăng Vũ cầu hôn Lê Ánh Dương nhưng chưa kết hôn.
Hai người đã dọn về ở chung một nhà.
Buổi tối, Nguyễn Hoàng Thái bí mật đến gặp Bạch Đăng Vũ.
Mỗi ngày hắn đều mong nhận được tin tức về Lê Ánh Thư từ anh.
"Anh có tin tức gì từ Ánh Thư không?"
Nguyễn Hoàng Thái buồn bã lắc đầu.
Đã ba năm rồi...!họ không có tin tức gì về cô.
Ba năm trước, Lê Ánh Thư đột nhiên biến mất.
Một số tiền lớn từ thẻ ngân hàng mà Bạch Đăng Vũ đưa cho Lê Ánh Thư bất ngờ được chuyển vào tài khoản ở một ngân hàng Thụy Sĩ.
Họ không biết liệu đây có phải là do Lê Ánh Thư tự chuyển tiền hay cô bị ai đó bắt cóc và buộc phải rút tiền.
Lê Ánh Thư dường như biến mất khỏi thế gian.
Không ai có bất kỳ tin tức của cô.
Bạch Đăng Vũ thất vọng.
Hắn hy vọng Lê Ánh Thư không sao.
Nếu cô gặp nguy hiểm, tất cả là lỗi đều do hắn.
Nếu hắn không ly hôn với cô, cô đã không mất tích.
Hắn làm tất cả để bảo vệ cô, nhưng có lẽ chính hắn mới là người trực tiếp đẩy cô đến chỗ nguy hiểm.
Nguyễn Hoàng Thái mệt mỏi rời đi.
Bạch Đăng Vũ cũng không muốn về nhà gặp Lê Ánh Dương nên ở lại khách sạn đêm nay.
Chiếc nhẫn cưới vẫn còn trên tay hắn.
Bạch Đăng Vũ nhớ Lê Ánh Thư rất nhiều.
"Anh nhớ em, Ánh Thư.
Em đang ở đâu?"
Không ai trả lời hắn.
Trong bóng tối, chỉ có một mình hắn khổ sở nhớ về người vợ mà hắn yêu thương nhất.
Bạch Đăng Vũ đến công ty Lê Ánh Dương lập tức đến tìm anh.
"Bạch Đăng Vũ, ngày hôm qua sao anh không về nhà? Chẳng lẽ anh đã chán ghét em rồi sao?"
Chưa kịp nói hết câu, Lê Ánh Dương đã bật khóc.
Bạch Đăng Vũ cảm thấy rất đau đầu, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng an ủi cô.
"Em đừng suy nghĩ nhiều, công ty có dự án mới.
Em biết đó tối hôm qua anh phải làm việc muộn, sợ về nhà sẽ quấy rầy giấc ngủ của em."
Dự án mới của công ty khiến nhân viên phải tăng ca vài ngày không nghỉ.
Lê Ánh Dương biết rõ hoạt động kinh doanh của công ty.
Cô cũng biết rằng Bạch Đăng Vũ rất bận rộn.
"Tối nay anh còn phải tăng ca, em đi ngủ trước đi, đừng đợi anh."
Nhìn thấy Lê Ánh Dương khiến Bạch Đăng Vũ cảm thấy ghê tởm.
"Anh cứ tập trung vào công việc, đừng lo cho em."
Lê Ánh Dương đã không về nhà đêm đó.
Tin tức này nhanh chóng được vệ sĩ báo lại với Bạch Đăng Vũ.
Lê Ánh Dương đến một khách sạn cao cấp.
"Khách sạn H, phòng 99, khu vực VIP không thể tiếp tục điều tra."
Bạch Đăng Vũ vừa nhận được tin nhắn.
Môi hắn đã nở một nụ cười khinh bỉ.
Nguyễn Hoàng Thái ngồi bên cạnh Bạch Đăng Vũ và cũng đoán được ít nhiều từ nét mặt của hắn.
"Anh biết chủ nhân của căn phòng đó à?"
"Phòng 99 của khách sạn H là phòng của em trai tôi, Bạch Đăng Khôi."
Tiền thuê phòng 99, khách sạn H hàng tháng do Bạch Đăng Vũ trả.
Bạch Đăng Khôi không thường về nhà.
Mỗi ngày cậu đều ngủ trong căn phòng đó.
“Có phải kẻ đã gây ra vụ tai nạn xe hơi khiến Ánh Thư hôn mê?”
"Có khả năng người đứng đằng sau tất cả là Bạch Đăng Khôi."
Lần đầu tiên, cậu gây tai nạn khiến đôi chân của Bạch Đăng Vũ không thể đi lại được nữa.
Lần thứ hai cậu khiến Lê Ánh Thư hôn mê ba tháng.
Cũng chính vì cậu mà Bạch Đăng Vũ đã nghĩ ra kế ly hôn với Lê Ánh Thư, khiến Lê Ánh Thư mất tích đến tận bây giờ hắn vẫn không ai tìm thấy cô.
Bạch Đăng Vũ tức giận nắm chặt thành xe lăn.
"Anh muốn xử lý bọn họ như thế nào? Hai người kia thông đồng với nhau, cho nên Lê Ánh Dương mới tới địa bàn của anh, cô ta nhất định là có mưu đồ."
"Tôi đã sắp xếp mọi thứ.
Anh cứ tập trung tìm Ánh Thư đi, đừng lo cho tôi."
"Anh phải cẩn thận.
Anh không muốn cô ấy buồn mà đúng không?"
Người mà Lê Ánh Thư quan tâm nhất là Bạch Đăng Vũ.
Khi nhắc đến cô, cả hai đều trở nên buồn bã.
Khách sạn H, phòng 99.
Hai người vừa "vận động” xong, mệt mỏi nằm vật ra giường.
"Hôm nay em không phải về nhà với thằng què đó sao?"
"Hôm nay hắn ở lại công ty tăng ca."
Nhắc đến Bạch Đăng Vũ, Lê Ánh Dương lại cảm thấy khó chịu.
"Khôi, khi nào em có thể quay về với anh? Nhìn thấy Bạch Đăng Vũ đã khiến em chán ghét."
Lê Ánh Dương tức giận ra khỏi giường.
Cô rót một ly rượu và uống cạn.
Bạch Đăng Vũ nói rằng hắn yêu cô, nhưng hắn chưa bao giờ chạm vào cô.
Cô chắc chắn rằng "một số khía cạnh nào đó" của Bạch Đăng Vũ không còn hoạt động được nữa.
Bạch Đăng Khôi yêu cầu cô tiếp cận Bạch Đăng Vũ để giúp cậu đòi lại gia sản.
Nếu Bạch Đăng Khôi thành công, cậu sẽ cưới cô.
Như vậy, cô sẽ vừa có cuộc sống giàu sang, vừa có được người chồng "hoạt động" tốt.
Nếu Bạch Đăng Vũ không bị tàn tật, cô sẽ không phải chọn Bạch Đăng Khôi.
Lê Ánh Dương nhìn Bạch Đăng Khôi.
Cô cảm thấy chọn Bạch Đăng Khôi cũng không tệ.
Bạch Đăng Khôi trông rất đẹp trai.
Hơn nữa, cô ấy cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh Bạch Đăng Khôi.
Còn Bạch Đăng Vũ thì suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng khiến cô chán ghét.
Bạch Đăng Khôi ôm Lê Ánh Dương và kéo cô trở lại giường.
"Em chỉ cần làm một chuyện nữa thôi, tất cả tài sản sẽ là của tôi."
"Anh còn cần em làm gì nữa?"
Cô vòng tay quanh cổ Bạch Đăng Khôi và hôn thật mạnh.
"Bạch Đăng Vũ có một con dấu.
Nếu tôi lấy được con dấu của Bạch Đăng Vũ.
Tôi có thể chuyển toàn bộ cổ phần của anh ấy sang tên của tôi."
Con dấu của ông chủ tập đoàn.
Bạch Đăng Vũ che giấu nó rất kỹ.
Bạch Đăng Khôi đã dùng mọi cách nhưng cậu vẫn không biết con dấu kia ở đâu.
Bạch Đăng Khôi đã lục tung ngôi nhà, phòng riêng, phòng làm việc của Bạch Đăng Vũ, Bạch Đăng Khôi đều đã kiểm tra kỹ càng.
Nhưng cậu vẫn không tìm thấy con dấu kia.
"Thứ đó quan trọng như vậy, anh ấy sẽ đưa nó cho em sao?"
Bạch Đăng Khôi véo cằm Lê Ánh Dương.
"Đó là công việc khó khăn anh cầm em giúp.
Bạch Đăng Vũ thích em như vậy, chỉ cần em hỏi anh ấy, anh ấy sẽ nói với em."
Hai người tiếp tục vui vẻ ở trong khách sạn.
Bạch Đăng Vũ chưa bao giờ yêu Lê Ánh Dương nên anh không quan tâm mối quan hệ của cô với Bạch Đăng Khôi là gì.
Nếu Bạch Đăng Khôi là kẻ bí ẩn đứng sau vụ tai nạn khiến Lê Ánh Thư gặp nguy hiểm, Bạch Đăng Vũ sẽ không tha thứ cho hai người đó.
Ở một nước khác.
Một cô gái xinh đẹp vừa trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Một đứa trẻ ba tuổi chạy ra khỏi phòng và ôm lấy chân cô.
"Mẹ."
"Luca, hôm nay con có nghe lời không?"
"Luca rất nghe lời ạ."
Bé bi bô đáp lại cô.
Nụ cười của bé là động lực giúp cô chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt này.
"Cô Lê Ánh Thư, chào mừng cô về nhà."
"Dì vất vả rồi, hôm nay Luca có nghe lời không? "