Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Đăng Vũ đã chọn rất nhiều váy cho Lê Ánh Thư.
Cuối cùng, hắn chọn cái đơn giản nhất.
Hắn nghĩ cô sẽ rất mệt mỏi nếu phải mặc một chiếc váy cồng kềnh.
Váy rất đẹp, rất lung linh, nhưng cũng rất nặng.
Chưa kể một số đó còn hở đủ chỗ.
Hắn không muốn những người đàn ông khác để mắt đến vợ mình.
Bộ váy Lê Ánh Thư mặc tuy đơn giản nhưng cũng đắt tiền.
Hắn sẽ không khiến cô mắc mặt khi đi dự tiệc ở nhà họ Lê.
Tinh Nhi và Nguyễn Hoàng Thái nhận trách nhiệm chăm sóc cho Luca.
Lê Ánh Thư theo Bạch Đăng Vũ đến bữa tiệc.
Thời khắc cô được Bạch Đăng Vũ nắm tay bước xuống khỏi xe khiến những người có mặt điều phải ngước nhìn.
Lê Ánh Dương câm tức nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Từ lúc Bạch Đăng Vũ công khai đôi chân hắn đã hồi phục, hắn liền cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Lê.
Kẻ địch của công ty nhà họ Lê bắt đầu chèn ép bọn họ từ mọi phía.
Lê Ánh Dương nhiều lần muốn gặp Bạch Đăng Vũ nhưng đều bị bảo vệ ngăn ở dưới sảnh công ty.
Lê Ánh Dương nghĩ là do Bạch Đăng Vũ giận cô hùa theo Bạch Đăng Khôi lừa gạt hắn.
Chỉ cần cô an ủi hắn chắc chắn sẽ tiếp tục yêu thương cô.
Nhưng hiện tại hắn lại đang yêu thương Lê Ánh Thư.
Điều này khiến cô không thể chấp nhận được.
Một người như Lê Ánh Thư, từ nhỏ đã thua kém cô về mọi mặt, có thứ gì mà cô ta so được với cô? Không có thứ gì cả.
Vì sao Bạch Đăng Vũ lại chọn cô ta mà không phải cô? Chắc chắn là hắn đang hận cô, muốn trả thù cô thôi.
Hắn không thể nào yêu một con nhỏ hạ tiện như Lê Ánh Thư được.
Lê Ánh Dương mỉm cười tiến lên chào đón Bạch Đăng Vũ.
Chiếc váy màu xanh dương tôn lên dáng người xinh đẹp của cô.
“Anh Đăng Vũ, anh đã đến rồi sao?”
Người cô chào đón là Bạch Đăng Vũ, hoàn toàn không nhắc gì đến Lê Ánh Thư.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
Điều này làm hắn cảm thấy khó chịu.
“Mắt của chị vợ thật sáng, nhìn thấy tôi nhưng không nhìn thấy em gái mình.”
Bạch Đăng Vũ nắm lấy tay Lê Ánh Thư, lạnh lùng đi lướt qua Lê Ánh Dương tiến vào đại sảnh.
Bỏ lại cô ta cùng với tiếng xì xào bàn tán.
Hai người đi đến trước mặt ông Lê Tuấn Anh.
Hắn đem quà đưa cho ông.
“Đây là quà Ánh Thư chọn cho ba vợ, mong ba sẽ thích.”
Nhìn ánh mắt mang ý tứ cảnh cáo của Bạch Đăng Vũ, Lê Tuấn Anh gượng cười nhận lấy.
“Quà của Ánh Thư tặng tất nhiên là ba rất thích.”
Mọi người xung quanh được dịp bàn tán chuyện nhà họ Lê.
Trước giờ họ chưa từng nghe nhà họ Lê có hai cô con gái.
Cho đến khi Lê Ánh Thư thay thế Lê Ánh Dương gả cho Bạch Đăng Vũ.
Mọi người đều truyền tai nhau Lê Ánh Thư chỉ là một người làm nuôi trong nhà.
Sau này cô cũng không thường xuất hiện, tin đồn cũng dịu đi.
Sau đó nghe nói cô bị tai nạn.
Lúc này họ lại thấy Lê Ánh Dương xuất hiện bên cạnh Bạch Đăng Vũ.
Tưởng mọi chuyện đã quy về vị trí vốn có của nó.
Thì bất ngờ Bạch Đăng Vũ tuyên bố đã đi lại được và chấm dứt các mối quan hệ liên quan đến nhà họ Lê.
Nhưng hôm nay là sinh nhật ông Lê Tuấn Anh, bọn họ nhận được tin tức Bạch Đăng Vũ sẽ đến tham dự.
Những người có mặt ở đây đều đến hóng chuyện.
“Xem ra cô ấy thật sự là con gái của nhà họ Lê.”
“Tôi nghe nói cô ấy đã sinh cho Bạch tổng một cậu con trai đấy.”
“Xem ra Bạch tổng vẫn yêu cô vợ của anh ta, chứ không phải người nào đó.”
Lê Ánh Dương hống hách nên có không ít người ghét cô ta.
Được dịp này bọn họ còn không nhanh chóng cười cho hả dạ.
Nét mặt Lê Ánh Dương âm trầm, cô cắn răng cố nở một nụ cười xinh đẹp.
“Ánh Thư, mẹ đang đợi em trên phòng, em có muốn gặp mẹ không?”
Lê Ánh Thư nhìn về phía Bạch Đăng Vũ, hắn mỉm cười gật đầu với cô.
“Cứ vui chơi đi, có chuyện gì thì nói với anh.
Nếu em không vui chúng ta lập tức ra về.”
Lê Ánh Thư tự tin rời đi, cô có chắn chống lưng còn sợ cái gì nữa chứ? Cô tin chắc rằng Lê Ánh Dương và mẹ cũng sẽ không làm gì cô trong buổi tiệc quan trọng này.
Nhưng so ra Lê Ánh Thư vẫn còn rất ngây thơ.
Có một hạng người, họ sẽ không dừng lại cho đến khi nào họ có được thứ mà mình muốn.
Lê Ánh Dương và mẹ cô ta chính là một ví dụ điểm hình.
Lê Ánh Thư lâu ngày mới gặp lại mẹ, dù bà không phải mẹ ruột của cô, nhưng cô vẫn chào hỏi bà.
“Mẹ.”
“Về rồi đấy à?”
Nụ cười hiền từ của Cẩm Vân là thứ mà Lê Ánh Thư có nằm mơ cũng chưa từng thấy.
Mẹ đang cười với cô sao? Lê Ánh Thư vui vẻ ôm lấy bà.
Cô không hề biết bà đối với cô vẫn chán ghét như cũ.
Lê Ánh Dương rời đi, cô vẫn đánh chủ ý lên Bạch Đăng Vũ, cô không tin mình thua Lê Ánh Thư.
Sau khi uống vài ly với đối tác, Lê Ánh Dương đưa đến một lý rượu.
“Có thể uống với em một ly không?”