Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 45
Đột nhiên cô nảy ra ý tưởng muốn đạp xe ra ngoài dạo một vòng, mặc dù là xe nam nhưng thể loại nào mà cô chưa từng chạy qua, chiếc xe này không làm khó được cô, còn có dù sao ông Dương chỉ nói cô hạn chế ra ngoài chứ không cấm tuyệt cô không được ra, cho nên Bạch Ngọc Lan đã xách xe chạy đi.
Đường phố đã lên đèn, cô đạp xe ra khỏi khu vực biệt thự người giàu lại đi ra một hàng phố, ở đây có khá nhiều hàng quán lề đường cô nổi hứng muốn ăn thứ gì đó, mà thứ cô thích nhất chính là trứng vịt lộn và khoai lang chiên cho nên đã dừng xe mua hai thứ này.
Mọi người thấy cô chạy loại xe đạp này không khỏi đưa mắt nhìn qua, ông chủ cũng không khỏi trầm trô.
“Cô gái, giỏi đấy, còn có thể đi xe địa hình của nam sao?”
“Cũng không khó chạy lắm, biết đi xe là được.”
Bạch Ngọc Lan thản nhiên trả lời.
“Ừ, lần đầu tiên thấy một cô gái mạnh mẽ như cô đấy, phải rồi cô mua bao nhiêu trứng?”
“Cho tôi mười trái đi.”
Thấy cô mua nhiều chủ quán lại hỏi: “Một mình cô ăn sao?”
Nghe vậy Bạch Ngọc Lan lắc đầu nói: “Mình tôi ăn thôi.”
Chủ quán có chút kinh ngạc Bạch Ngọc Lan lại không khỏi nhớ đến Dương Tử Sâm, liệu anh có ăn mấy món dân dã này không nhỉ, dù sao cô mua về mà ăn một mình cũng buồn, nghĩ nghĩ cô theo bản năng lấy điện thoại ra muốn gọi cho anh, ngồi đây mà ưu tư thì có ích gì.
Thế nhưng lúc bấm số ngón tay lại dừng giữa chừng, cô làm gì có số điện thoại của anh mà gọi? Bạch Ngọc Lan thở dài ngao ngán lại cất điện thoại vào túi, thôi vậy nếu anh có ăn cùng lắm cô san sẻ cho anh hai trái.
Lại nói cô về nhà cũng phải lấy số điện thoại của người đàn ông kia mới được.
Lúc về đến nhà Tiểu Khải đã bày cơm lên bàn cho Dương Tử Sâm lại đứng bên cạnh anh phục vụ, cô nhìn cảnh tượng này hai ngày cũng quen rồi lại đặt trứng với khoai lang xuống bàn.
Buổi tối của cô chính là cái này, lúc nãy trước khi đi cô đã nói với nhà bếp không phải nấu cơm cho mình, cô là vậy đã ăn vặt bên ngoài rồi sẽ không muốn ăn gì nữa, nửa đêm có đói sẽ ăn mì.
Dương Tử Sâm ngửi thấy mùi trứng mày nhíu chặt lại, Bạch Ngọc Lan ăn món yêu thích là chẳng để ý đến điều gì nên không nhìn thấy nét mặt của anh, cô liên đập một trái ra bát lại bỏ rau răm cùng ít muối tiêu vào chén xúc một miếng bỏ lên miệng, cũng may đoạn đường không xa nên trứng còn nóng, cô không khỏi cảm thán, “Lâu rồi không ăn, đúng là ngon.”
Phía đối diện Dương Tử Sâm vẫn chưa cầm đũa mà chỉ nhìn cô, Tiểu Khải đứng bên cạnh biết thiếu gia của mình ghét trứng vịt lộn, đang tính lên tiếng thì Bạch Ngọc Lan lại nhìn anh hỏi: “Đúng rồi tôi quên mất, anh có ăn hay không?”
“Hừ, thiếu gia rất ghét cái này, cô…”
“Tiểu Khải, tôi ăn cơm trong thư phòng”
Nói rồi Dương Tử Sâm đẩy xe lăn rời đi.
Bạch Ngọc Lan ngay như phỗng nhìn bóng lưng rời đi của anh, chuyện gì thế này, không phải vừa nãy còn rất tốt sao, người đàn ông này sao lại…
Khoan đã thẳng nhóc này có nói anh ghét mùi này, lẽ nào do trứng vịt lộn của cô sao, cô không nhịn được nhìn hỏi Tiểu Khải đang dọn dẹp bàn ăn.
“Anh ấy không ngửi được mùi trứng sao?”
“Tất cả là tại cô, thiếu gia trước nay không thích nhất chính là mùi này”
Tiểu Khải trừng mắt nhìn cô, cậu có hơi bất ngờ khi thiếu gia lại để người phụ nữ ăn cơm chung, hôm nay cô ta mang thứ cậu ấy ghét nhất đến cậu ấy lại không nói lời nào đẩy xe lăn rời đi.
Theo lẽ thường phải tức giận với cô ta mới đúng chứ sao lại bỏ đi tôi không giống thiếu gia chút nào.
Cô làm sao biết được anh ghét cái này, cái thằng ranh này nói năng đàng hoàng không được sao còn trừng mắt tức giận với cô.
“Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, đúng rồi, nhân tiện có thể phiên cậu một chút hay không, tôi gả cho thiếu gia nhà cậu chưa được bao lâu không biết anh ta thích gì ghét gì cậu có thể nói cho tôi biết hay không hoặc ghi ra giấy cũng được để tôi tránh mắc sai lầm như hôm nay”
Cô nói chuyện nhẹ nhàng chừng mực nhưng Tiểu Khải lại chỉ hừ lạnh nói: “Thiếu gia ghét nhất có người tìm hiểu mình, nhất là phụ nữ”
“Tôi dù sao cũng là vợ của anh ấy lẽ nào lại không thể biết?”
Bạch Ngọc Lan không cho là đúng nói.
“Thiếu gia không công nhận cô là thiếu phu nhân cô mới không phải là vợ của cậu ấy”
Tiểu Khải dọn xong cũng liền lườm cô một cái lại nhanh chóng ra khỏi phòng không để cô nói thêm lời nào.