Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 385
Biên giới nước Thanh Bạch, biệt thự Hải Tân.
Gió biển thổi bay rèm cửa màu xanh nhạt, ánh trăng rọi vào mấy tia thưa thớt.
Trên giường xốp lớn, Hoắc Kiến Phong vẫn đang chìm vào giấc ngủ chưa tỉnh.
Ánh sáng lờ mờ của đủ loại màn hình giám sát chiếu sáng bóng hình thẳng tắp ngồi yên trên giường ấy.
Ngài Dịch đã ngồi ở đây mấy tiếng, nhưng trên gương mặt chăm sóc chu đáo của anh ta không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào, chỉ có sự tiếc hận sâu sắc.
Nhà họ Hoắc ở Cẩm Thành, cậu ba của tập đoàn Hoắc thị đã từng hăm hở cỡ nào, người thần thái tuấn lãng ngời ngời giờ phút này lại bị người ta hại thành như vậy.
Mặt mũi nhăn nheo, già nua, thon gầy, nói là một chân đã bước vào cửa âm phủ cũng không đủ.
Tuổi trẻ và tài năng được thể hiện rõ nhất ở người đàn ông này, anh ta như con cưng của Thượng Đế, sắp lên tới đỉnh núi, nhưng chỉ vì một liều thuốc độc nhỏ, anh ta bị kéo khỏi thần đàn và rơi vào vũng lầy vô vọng.
Trên giường lớn, mí mắt Hoắc Kiến Phong giật giật, từ từ mở ra.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, nhưng anh có thể thấy rõ đây là nơi hoàn toàn xa lạ, không khí xa lạ, bày biện xa lạ, còn có người đàn ông xa lạ trước mắt..
Ngài Dịch đối diện đôi mắt bình tĩnh không lay động của anh, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng, tiện tay bật đèn lên thắp sáng căn phòng: “Ngài Phong, chào anh! Tôi chính là ông chủ của Hồng Nhữ, anh có thể gọi tôi là ngài Dịch.”
Ánh sáng ôn hòa, nhưng Hoắc Kiến Phong đã ngủ quá lâu nên vẫn vô ý thức nhắm mắt lại rồi mới lặng lẽ dò xét người trước mắt.
Trung niên hơi mập, nhưng chăm sóc tốt, mặc áo Tôn Trung Sơn thẳng tắp không có một nếp nhăn, chế tác và cắt may chuyên nghiệp, nhìn ra chính là được làm thủ công. Ông ta nở nụ cười nhạt ung dung, vô hình lộ ra vẻ nho nhã khiến người ta cảm thấy bình yên. “Ngài Phong, anh cảm thấy thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Ngài Dịch ấm giọng khẽ hỏi.
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh lắc đầu: “Không sao, tôi rất ổn, cảm ơn đã quan tâm.”
Anh mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.
Ngài Dịch lập tức đứng dậy đặt một ly nước nóng lên tủ đầu giường, rồi xoay người giả vờ đỡ Hoắc Kiến Phong đứng dậy.
Tay ông ta vừa đưa ra một nửa thì bị
Hoắc Kiến Phong đưa tay ngăn cản. “Không cần, tôi tự mình tới, cảm ơn.” Hoắc Kiến Phong ngăn cản ông ta, chống đỡ cơ thể ngủ đến đau nhức chậm rãi ngồi dậy.
Động tác của anh hơi chậm chậm, không hề giống như đã dùng hết sức lực toàn thân. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lần đầu gặp mặt đã khiến anh cực khổ như thế, biết rõ cơ thể anh mệt mỏi, còn cưỡng ép để các cô ấy mời anh qua đây.” Ngài Dịch nhìn có phần thương xót, nhưng cũng không đưa tay giúp đỡ nữa.
Đây là lòng tự tôn và cố gắng vươn lên của một người đàn ông, đáng giá để người ta tôn trọng và kính nể.
Hoắc Kiến Phong rốt cuộc đứng dậy hoàn toàn, phía sau lưng anh dựa vào gối mềm trên đầu giường, cười đến nhẹ như mây gió: “Không ngại, lần đầu tiên gặp mặt đã để ông nhìn thấy mấy chục năm sau của tôi, cũng là một loại trải nghiệm khó vượt qua. Người bình thường không có cơ hội này.”
Thoải mái, tự tin, cho dù đầu đầy tóc bạc và nếp nhăn thì cũng không ảnh hưởng chút nào đến phong thái khí phách của anh, ngược lại càng khiến người ta vững vàng tin phục.
Ngài Dịch càng cảm thấy thương tiếc: “Ngài Phong yên tâm, tôi đã sắp xếp đoàn đội tinh anh tốt nhất ngày đêm nghiên cứu phát minh, chắc chắn sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc giải để cơ thể anh hoàn toàn khỏi hẳn.”
Trên mặt Hoắc Kiến Phong vẫn duy trì nụ cười nhạt: “Ngài Dịch không cần khách khí, tôi thật sự không có việc gì. Chỉ là các anh lãng phí sức lực lớn như vậy đưa tôi đến đây, chỉ sở phải uổng phí thời gian. Bây giờ tôi như vậy đối với chuyện của lệnh thiên kim thực sự là không có sức để giúp.”
Anh hơi tự giễu mà nhìn cánh tay già nua khô gầy như vỏ cây tùng, đầu ngón tay hơi run rẩy đều là dấu hiệu của di chứng.
Ngài Dịch an ủi nói: “Không sao, ngài Phong, anh đừng vội, tôi sẽ chữa khỏi cho cơ thể anh trước, chuyện đó sẽ bàn lại sau. Hơn nữa tôi đã phải người bí mật điều tra, chắc chắn sẽ tìm được kẻ ám toán anh. Nếu như chúng ta không thể thuận lợi nghiên cứu ra thuốc giải, như vậy người này sẽ trở thành mấu chốt chữa khỏi cho anh. Tiến hành đồng bộ bảo đảm anh sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.”
Thật tình thật ý, người bình thường nghe những lời này nhất định cảm động không thôi.
Nhưng ánh mắt Hoắc Kiến Phong lóe lên khó mà nhận ra, anh nói thẳng: “Ngài Dịch có lòng. Chẳng qua chuyện của cô nhà chẳng lẽ không phải càng khẩn cấp hơn sao?”
Ngài Dịch cười nho nhã: “Tôi biết người thông minh như ngài Phong chắc chắn sẽ hỏi vấn đề này. Anh nghi ngờ rằng tôi đã dùng con gái người khác để bày ra trò lố này để đặt anh lên vị trí cao về đạo đức, để anh không thể từ chối yêu cầu của tôi? Nhưng thật ra cũng không đúng.”
Ông ta ngừng một chút, cho dù cố gắng khôi phục thì vẻ mặt vẫn để lộ ra chút lo lắng không thể tránh được: “Con gái của tôi đích thực là bị người ta bắt cóc cưỡng ép, chỉ là nhìn tình hình trước mắt mà nói thì nó không có nguy hiểm đến tính mạng. Sở dĩ mặt dạn mày dày mời anh tới như vậy là bởi vì đồ bọn họ muốn chỉ sợ chỉ có anh mới có thể hoàn thành”
Ngài Dịch nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, trên khuôn mặt nho nhã để lộ sự nghiêm túc và trịnh trọng.
Một sự áp lực vô hình lan tràn trong không khí tĩnh mịch.
Hoắc Kiến Phong không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt của ông ta, xuyên qua ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào trong lòng ông ta.
Đó là sự kính nể và sợ hãi đối với kẻ địch.
Có thể khiến thủ lĩnh một tổ chức thần bí e ngại chỉ có thể là kẻ càng lớn mạnh hơn. “Bọn họ là ai?” Hoắc Kiến Phong mở miệng, ngay thẳng sắc bén.
Ngài Dịch cắn răng, chần chờ một lát rồi khó khăn phun ra bốn chữ: “Tập đoàn Hùng Ưng.”
Hoắc Kiến Phong bỗng giật mình, lông mày chợt cau lại.
Tập đoàn Hùng Ưng, tập đoàn xã hội đen công khai lớn nhất toàn cầu, khắp nơi trên thế giới đều có chi nhánh công ty và nanh vuốt. Bọn họ tuyên bố rằng họ sẽ thả một bóng tối không thể xóa nhòa ở mọi nơi mà họ phủ đến.
Mà đại đa số cao thủ dân gian bởi vì bối cảnh đen tối của họ mà kính sợ tránh xa, không dám tùy tiện trêu chọc.
Ngài Dịch thấy anh như vậy, biết anh có hiểu biết tập đoàn này nên tiếp tục giải thích: “Cho tới nay, thứ bọn họ muốn không chỉ là tiền mà còn có người tài. Những năm nay bọn họ gần như đào móc và lấy đi toàn bộ kỹ thuật và người tài tôi cực khổ bồi dưỡng, nhưng mấy năm liên tiếp tập đoàn bọn họ cũng tổn thất nặng nề. Bọn họ cưỡng ép con gái tôi chính là muốn ép tôi điều tra cho bọn họ xem rốt cuộc là ai phá hư hệ thống an ninh và tài vụ của bọn họ. Cho nên trước khi đạt được mục đích này, bọn họ hẳn tạm thời sẽ không động đến con gái tôi” “Ngài Phong, tôi đây thực ra cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể cưỡng ép mời anh tới đây.” Ngài Dịch nói, ông ta khom người bái lạy Hoắc Kiến Phong thật sâu: “Xin anh giúp đỡ một chút, nhanh chóng cứu con gái tôi.”
Không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời, ông ta vỗ tay một tiếng, lập tức liền có người đẩy cửa tiến vào, trong tay còn ôm một chồng tài liệu. “Ngài Phong, đây đều là tài liệu về mấy lần tổn thất của tập đoàn Hùng Ưng bọn họ, nhân lúc tinh thần anh đang tốt anh có thể xem thử trước. Đương nhiên điều kiện trước tiên là đảm bảo cơ thể anh được chữa trị đầy đủ và nghỉ ngơi. Đợi đến khi cơ thể anh hoàn toàn khôi phục, chúng ta lại nghĩ cách xem tiếp theo nên làm thế nào.”
Ngài Dịch không cho Hoắc Kiến Phong cơ hội phản đối, trực tiếp để đồ lên tủ đầu giường: “Làm ơn.”
Hoắc Kiến Phong nhìn xấp tài liệu kia rồi lại nhìn ngài Dịch.
Người đang thận trọng bình tĩnh, đối mát lúc nguy hiểm tính mạnh có khó tránh khỏi lộ ra mấy phần vội vàng.
Hoắc Kiến Phong đưa tay sờ nhẹ chồng tài liệu kia, gật đầu: “Được, tôi thử một chút. Nhưng tôi làm như vậy không phải vì ông, cũng không phải vì báo đáp ơn cứu mạng của ông. Tập đoàn Hung Ưng là tập đoàn xã hội đen quốc tế người người nghe tin đã sợ mất mật, hẳn nên phải bị người người diệt trừ. Lúc trước khinh thường đụng chạm, nhưng bây giờ tôi đã tới đây thì sẽ dốc hết sức thử một lần. Chẳng qua tôi có một điều kiện…
Anh nói đến đây thì ngừng một chút.
Ngài Dịch lập tức nói: “Xin mời ngài Phong cứ nói” “Làm phiền ông bảo đảm vợ con tôi an toàn.”
Ngài Dịch thả lỏng gương mặt: “Ngài
Phong yên tâm, chuyện này tôi đã sắp xếp xong, sau này có thể báo cáo tình hình của họ cho anh bất cứ lúc nào.”
Đuôi lông mày Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng chớp chớp: “Ngài Dịch cân nhắc chu đáo, cảm ơn.”
Trên mặt ngài Dịch lộ ra nụ cười thoải mái: “Có việc cầu người, đều là phải làm. Ngài Phong, bây giờ quan trọng nhất là anh phải chăm sóc tốt thân thể của mình. Tin chắc rằng người nhà tôi hay của anh thì giờ phút này hy vọng nhất đều là anh có thể hoàn toàn khỏi hẳn”
Nghĩ đến Tiêu Phi và Vân Thiên, trái tim Hoắc Kiến Phong bỗng ấm áp, anh cũng bớt cảnh giác hơn: “Được.”