Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng nói ma mị từ trong điện thoại vang ra khiến tim của Bảo Trân không khỏi căn thẳng, cứ như từng đợt sóng thủy triều ập đến khiến nàng run lên. Nàng hiểu được có thể nguy hiểm đang rình rập quanh mình nhưng sự thúc giục tỏa ra từ lời nói của người đàn ông đó khiến nàng không tài nào kháng cự nổi, cứ như bị bỏ bùa mà tiến tới gần cửa kính.
Rèm cửa được vén lửng lên, người đàn ông kia cười tàn nhẫn. Anh đoán quả là không sai, Bảo Trân đang ở trong phòng bệnh của Từ Ái Thuyên. Xuyên thấu qua tấm kính lớn, người đàn ông ấy dễ dàng thấy được thân ảnh bé nhỏ của Từ Ái Thuyên, cô đang hôn mê trên giường. Điều khiến tim anh lạnh hơn chính là mặt của Từ Ái Thuyên nhiễm đỏ màu của máu, lòng anh chợt nhói lên một hồi đau đớn.
" Bảo Trân à, vén rèm lên để tôi được nhìn rõ em nào!"
Lại là một lời yêu cầu nữa thốt ra từ điện thoại, nhưng lần này âm thanh ấy vô cùng lạnh lẽo khiến sống lưng Bảo Trân ướt đẫm mồ hôi. Nàng lại tiếp tục kéo màn sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn như đang bị thôi miên, nghe theo người đàn ông kia một cách vô điều kiện.
Từ tấm kính trong suốt, nàng có thể dễ dàng nhìn thấy trên sân thượng của tòa nhà cao chọc trời có một bóng dáng cao lớn đang hiên ngang đứng đó, tầm mắt hướng nàng mà nhìn, cho dù khoảng cách khá là xa nhưng Bảo Trân có cảm giác cỗ áp lực ấy đang ra sức áp bức nàng đến ngợp thở.
Từng sợi tóc của anh mềm mượt đan vào trong gió, hình ảnh này khiến tim nàng choáng ngợp. Khoan đã! Không chỉ có một người mà có tận hai người!
Ánh mặt trời gay gắt phản xạ trên ống nhắm cự li của cây súng trường loé lên quỷ dị, Bảo Trân hơi nheo mắt, dường như nàng đã dần hiểu ra được điều gì đó.
Mặt của Bảo Trân lúc này trắng bệt rất khó coi, tâm tình ngay lập tức lại bị giọng nói và một tràng cười như Tula địa ngục kia áp bức
" Vĩnh biệt!"
Anh phất tay ra hiệu, viên đạn từ thanh súng trường sau khi được nhắm kĩ càng ngay lập tức đã lìa khỏi nồng súng, xé gió mà bay đi với tốc độ kinh người.
Choang!
Mảnh vỡ thủy tinh vang lên rất lớn thu hút mọi sự chú ý. Viên đạn ghim thẳng vào mi tâm của Bảo Trân, từng vệt máu đỏ thẳm lăn xuống gương mặt còn chưa hoàn hồn hẳn. Sự việc vừa rồi diễn ra quá nhanh như trong chớp mắt, thân ảnh nàng ngã xuống sàn! Từ trong điện thoại vẫn vang lên giọng cười khủng khiếp của người đàn ông ấy như tiếng tử thần mời gọi. Hơi thở tắc nghẽn ngay lập tức, đôi đồng tử trợn trưng lên ai oán- Chết không nhắm mắt!
" Thưa ông chủ, nhiệm vụ đã xong."
Tên sát thủ quay sang nhìn người đàn ông báo cáo, anh âm trầm nhếch môi
" Ồ? Xong rồi sao?"
Trong ánh mắt của người đàn ông ẩn chứa ý cười như có như không làm tên sát thủ khó hiểu. Bỗng người đàn ông đưa tay bóp lấy cổ của tên sát thủ khiến mắt hắn long lên sòng sọc, lực đạo rất vừa phải đủ để khống chế đối phương nhưng vì đeo găng tay nên chẳng để lại dấu vết gì trên cổ hắn. Anh thẳng tay quăng hắn xuống từ sân thượng của tòa nhà như thể bẻ cổ của một con chim nhỏ, hoàn toàn không tốn mấy sức lực. Tiếp sau đó là cây súng trường cùng chiếc điện thoại vừa liên lạc với Bảo Trân cũng bị quăng xuống theo.
Anh nhướn mày, tao nhã tháo găng tay da nhét vào trong túi áo choàng lớn màu đen. Nhanh chóng rời khỏi sân thượng.
Cách đó không xa, một chiếc xe màu đen lịch lãm đang đợi anh. Vừa bước vào trong, anh đã ra lệnh
" Xử lí mọi việc theo kế hoạch đã bàn cho tôi!"
Úy Trạch khẽ cúi đầu tuân mệnh, nhưng bất đắc dĩ hỏi lại một câu
" Ông chủ, nếu người đã có tình cảm với Từ tiểu thư thì tại sao lại tạo nên hiện trường ngày hôm nay? Như vậy chẳng phải khiến Hàn Tử Phong hận Tiểu thư hay sao? Từ tiểu thư chắc chắn sẽ sống không yên ổn!"
Người đàn ông đó không ai khác là Triệu Tử Vương, anh ngước đầu quét ánh mắt sắt lẹm nhìn Úy Trạch, nhưng miệng vẫn giải thích
" Tốt nhất là cho hai người bọn họ hận nhau đến chết mới thôi. Chỉ có như vậy cô ấy mới cam tâm tình nguyện ở bên tôi mà không lưu luyến gì với Hàn Tử Phong."
Triệu Tử Vương nhàn nhã tựa cả cơ thể vạm vỡ vào thành ghế, bộ dáng cực kì uể oải. Từ Ái Thuyên a Từ Ái Thuyên, tôi nhất định sẽ không để em chịu nhiều uất ức nữa.
Triệu Tử Vương biết Từ Ái Thuyên đang trong tình trạng nguy kịch như vậy, chắc chắn Hàn Tử Phong sẽ không thể nào hành hạ cô được, anh vốn đã suy tính mọi chuyện rất kĩ càng. Đều đặt an nguy của Từ Ái Thuyên lên hàng đầu.
Úy Trạch lập tức cúi đầu tỏ ý đã hiểu, nhanh chóng lái xe đi.