Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập đoàn Hàn thị tọa lạc tại khu trung tâm kinh tế phồn thịnh nhất thành phố. Tòa nhà cao chọc trời ấy dưới bàn tay lãnh đạo của Hàn gia đã gây mưa gió trên thương trường ngần mấy chục năm trời không khỏi khiến người khác phải nể phục.
Phòng tổng giám đốc của Hàn Tử Phong được bố trí một cách đẹp mắt cùng sang trọng nhất, lấy tông màu đen và trắng làm chủ đạo, không khỏi toát lên vẻ ma mị. Đồng thời cũng thể hiện được con người và tính cách của chủ nhân: Lạnh lùng, tàn độc.
Hàn Tử Phong khoác lên cơ thể bộ âu phục màu đen tuyền, tôn lên vóc dáng quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Mi tâm hắn khẽ nhíu lại, tập tài liệu trên bàn đã bị hắn lật qua lật lại đến muốn nhàu đi. Hắn suy tư, dường như đang cân đếm một chuyện rất hệ trọng, đó là hắn đang điều tra về tên Triệu Tử Vương, một doanh nhân từ Pháp mới trở về Trung Quốc không bao lâu, vừa vặn tên đó lại thu mua tập đoàn Từ thị lớn mạnh dễ như trở bàn tay.
Thông tin ghi trên tài liệu rất rõ ràng:
Triệu Tử Vương, 24 tuổi, là con trai của một người làm vườn cũ cho nhà họ Từ. Năm 19 tuổi, tức là cách đây 5 năm trước, cha của Triệu Tử Vương bị sa thải khỏi Từ gia vì một sự việc rất nghiêm trọng xảy ra, sau đó qua đời với nguyên nhân lên cơn đột quỵ. Triệu Tử Vương được một doanh nhân tên Gabriel người Pháp nhận nuôi.
Một làn khói trắng đục phả ra từ đôi môi bạc của Hàn Tử Phong, đôi mắt như chim ưng nheo lại, hắn đã đưa ra được một kết luận, đó là cái chết của cha Triệu Tử Vương chính do nhà họ Từ gây ra, hẳn là hắn ta trở về Trung Quốc để trả thù Từ gia. Mà người nhà Từ gia đã mất tích sạch, trừ Từ Ái Thuyên. Nếu kết luận như vậy là hoàn toàn hợp lí.
Hàn Tử Phong tao nhã cầm điện thoại nhấn một dãy số gọi. Sau đó từ bên kia vang lên một giọng nói cung kính
" Thưa Hàn tổng, có chuyện gì phân phó ạ?"
Hàn Tử Phong nheo mắt, rít một hơi thuốc lá, sau đó nhàn nhạt ra lệnh
" Nhạc, theo dõi nhất cử nhất động của Triệu Tử Vương cho tôi, đồng thời xem thử Từ gia đã bị hắn giết hết chưa. "
" Dạ rõ! "
Cúp điện thoại, đôi đồng tử của Hàn Tử Phong loé lên một tia khinh bỉ. Hừ, nếu có muốn xóa xổ Từ gia ra khỏi giới thương trường, thì ít nhất người ra tay cũng phải là Hàn Tử Phong hắn sao có thể để tên nhãi kia hớt tay trên được chứ? Từ thị không bao lâu nữa chắc chắn sẽ nằm trọn trong tay của Hàn gia thôi.
Cốc! Cốc!
Có người gõ cửa
" Vào đi "
Hàn Tử Phong thanh thót cất giọng, không to cũng không nhỏ nhưng đủ khiến người bên ngoài nghe thấy được. Là Hoàng Diệp, trông sắc mặt của cậu ta không tốt lắm. Nhất định là đã xảy ra chuyện không hay ho gì, khiến Hàn Tử Phong nôn nóng
" Chuyện gì?"
Hàn Tử Phong gầm lên, thái độ của Hoàng Diệp hôm nay rất lạ làm hắn không an tâm. Hoàng Diệp hơi cuối mặt xuống, cậu ta không dám nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Hàn Tử Phong, môi hơi run phát ra từng từ một
" Dạ thưa Hàn tổng, Bảo Trân tiểu thư chết rồi!"
Nói hết câu, cậu ta cũng tự giác lui về phía sau, không khéo lại hứng phải cơn thịnh nộ của Hàn Tử Phong.
Hàn Tử Phong một giây trước còn đang rất bình tĩnh, nhưng ngay bây giờ đây hắn như đang rơi xuống địa ngục xuống, đến việc hít thở cũng thấy khó khăn. Sắc mặt của hắn rất khó coi, dường như muốn bóp nát mọi thứ trước mặt khiến Hoàng Diệp toát mồ hôi lạnh. Cả vóc dáng cao lớn bây giờ bỗng nhiên đứng cũng không vững nữa, hắn ngã người trên ghế. Đôi bàn tay gân guốc nắm chặt đến nỗi mỗi khớp xương đều kêu răm rắp. Hắn một thân lạnh toát nhào ra khỏi cửa, hướng bệnh viện tư của Hàn gia mà đến.
Xác của Bảo Trân được xử lí đâu vào đấy cả, nàng nằm trên giường bệnh, từ đầu đến chân đều đắp tấm lụa màu trắng, dấu hiệu của người đã chết. Hàn Tử Phong một thân âu phục đen tuyền xộc xệch, bờ môi bạc tím tái đến không còn sức sống nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương khiến mấy người bác sĩ, y tá hết hồn, đều tìm đường mà lui ra ngoài.
Hắn ngã người bên cạnh giường của Bảo Trân, bàn tay giết chết không biết bao nhiêu người nhưng giờ đây đến nhấc lên cũng khó khăn, chiếc khăn lụa được nhấc lên, gương mặt của người con gái mà hắn yêu nhất trên đời dần hiện ra không chút huyết sắc, giữa mi tâm của nàng còn có cả một dấu đạn bắn. Hàn Tử Phong như một tên điên, trong miệng lầm bầm cái tên Bảo Trân không biết bao nhiêu lần, hắn dang vòng tay rộng lớn ôm thấy thân xác lạnh băng của nàng, Tim hắn bỗng co thắt dữ dội, đột ngột nhói lên như đang có một thế lực dày vò một cách mạnh bạo, một giọt nước mắt từ khoé mắt hắn lăn xuống.
Bảo Trân, anh nhất định sẽ trả thù cho em.
___________
" Là kẻ nào làm?"
Hàn Tử Phong mím môi, bàn tay nắm chặt. Đôi mắt sắt bén giăng đầy tơ máu nhìn Hoàng Diệp
" Dạ thưa Hàn tổng, sau khi phát súng lấy mạng Bảo Trân tiểu thư vang lên, từ trên sân thượng của tòa nhà đối diện hiện trường cũng có một sát thủ rơi xuống, theo thông tin điều tra, viên đạn trên người tiểu thư hoàn toàn trùng khớp với thanh súng trường mà sát thủ đó dùng... Còn cả trước khi bị bắn, Bảo Trân tiểu thư có nhận được cuộc gọi của tên sát thủ, hắn làm vậy để dụ tiểu thư đến gần cửa để dễ bề gây án..."
Hàn Tử Phong không hài lòng, quát lên
" Tóm lại ai là kẻ chủ mưu? "
Hoàng Diệp hơi bất ngờ, sau cái chết của Bảo Trân, dường như hắn đã thay đổi rồi, luôn nổi nóng và thiếu bình tĩnh hơn trước.
" Dạ thưa, là Từ Ái Thuyên!"
Hắn đập mạnh tay xuống bàn khiến Hoàng Diệp giật mình, cậu ta lùi về phía sau, gương mặt điển trai cũng hoảng sợ theo.
" Cô ta đang hôn mê chưa tỉnh, sao có thể? " chính Hàn Tử Phong cũng không thể tin Từ Ái Thuyên chủ mưu giết chết Bảo Trân, nhưng nếu đó là sự thật thì hắn nhất định phanh thay cô ra.