Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương tổng muốn ngăn cản con trai bỏ đi, nhưng Vương Vũ không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào. Sắc mặt ông ta tái nhợt nhìn theo bóng dáng Vương Vũ rời khỏi.
Mãi một lúc thật lâu sau đó, Vương tổng mới nhẹ nhàng mở miệng: "Đi điều tra cho tôi về vị tiểu thư này của Vân gia, gia tộc họ Vân đã hoàn toàn xuống dốc, bị xóa tên tại lãnh thổ Trung Quốc, căn bản chẳng có gì đáng để tâm. Nhưng nếu con trai tôi thích, thì mặc kệ là cô ta ưng thuận hay không cũng không quan trọng, dù phải bắt trói lại vẫn phải đem cô ta đến trước mặt Vương Vũ! Có lẽ chỉ như vậy mới cứu vãn được quan hệ của cha con tôi!"
Trợ lý chần chừ một chút, mới đáp: "Vương tổng, thành phố S không phải địa bàn của chúng ta."
Vương tổng nhớ đến việc ba năm trước đây hạng mục xây dựng cảng biển tại thành phố S đã bị Doãn Tư Thần đoạt mất thì lại căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì sao? Thời cơ thích hợp cứ bắt trói lại rồi đem tới đế đô, xem tên Doãn Tư Thần đó làm gì được?"
Trợ lý cảm thấy cách này thật sự không ổn, nhưng Vương tổng là ông chủ của mình nên chẳng dám cãi lời, đành ngoan ngoãn phục tùng: "Vâng, Vương tổng."
Hề Hề lúc này không hay biết cô chỉ vừa về nước thì đã lọt vào tầm ngắm của một ông già, thậm chí còn muốn đóng gói cô thành món quà tặng cho con trai ông ta để bồi thường tình cảm cha con.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cô bước vào thang máy, quay trở lại phòng, ngâm mình trong nước nóng để thư giãn rồi mới thiếp ngủ được. Việc chênh lệch múi giờ làm cơ thể người ta thường rối loạn nhịp sinh học, quả thật là mệt mỏi, một giấc ngủ rất dài.. thời điểm cô tỉnh lại đã là mười giờ tối.
Nhìn lại đồng hồ báo thức ở đầu giường, bây giờ thì chỉ có thể ra ngoài ăn khuya mà thôi.
Hề Hề lục lọi vali, tùy ý chọn một bộ trang phục rộng rãi thoải mái, mái tóc dài được búi thoăn thoắt gọn gàng và cố định bằng một chiếc đũa mộc làm bằng gỗ đào, để rũ xuống phần tóc mai trên vầng trán cao, gương mặt mơ màng do mới tỉnh ngủ lại mang theo vẻ mị hoặc khó cưỡng.
Cô lấy vài món vật dụng nhỏ để vào túi xách rồi dùng thang máy ra khỏi khách sạn, lững thững đi dạo tại khuôn viên dành cho khách bộ hành, thuận tiện nhìn quanh tìm một quán ăn khuya.
Mười giờ tối là lúc cuộc sống về đêm của thành phố bắt đầu.
Hề Hề nhẹ nhàng hít thật sâu không khí trong lành, tận hưởng gió đêm mát dịu, bước chân cô chậm rãi ung dung, xung quanh người qua lại tấp nập nhộn nhịp. Ngoài các thanh niên nam nữ trẻ tuổi, cũng có không ít các phụ nữ với gương mặt trang điểm dày cộm đang đứng ở hộp đêm mời chào khách, hiển nhiên sẽ có các tay chơi nhàn rỗi muốn tìm kiếm thú vui nhỏ ghé lại.
Hề Hề bước chân ngang qua một hộp đêm, khẽ lắc đầu, ở nơi này có đủ loại người với nhiều mục đích khác nhau, cùng tụ tập tại đây rồi bắt đầu một đêm quay cuồng.
Cuối cùng cô dừng chân ở một quán vỉa hè ven đường, khu vực này có rất nhiều quán ăn vặt, khách qua đường có thể ăn uống thỏa thích đủ món ngon bình dân.
Khi Hề Hề đang vui vẻ tận hưởng sở thích ăn uống thì đột nhiên bàn bên cạnh có tiếng cãi vã: "Mày muốn gì? Đây là người phụ nữ của tao? Mày dựa vào cái gì mà ở đây khoa tay múa chân?"
"Ngày hôm qua cô ta còn ngủ với tao, còn dám tự nhận đây là người phụ nữ của mày?" Một giọng nói chói chang khác gào lên: "Không phục thì cứ tới đây!"
Hề Hề không nghĩ cô lại xui đến vậy, đi ăn khuya thôi mà cũng gặp đánh nhau.. quả nhiên chưa đợi cho Hề Hề kịp phản ứng thì một trận inh ỏi đã xảy ra. Chiếc bàn bên cạnh bị người ta lật tung, chén đũa đều rơi xuống đất bể tan nát, một vài mảnh vỡ còn bay lên bàn Hề Hề đang ngồi.
Tình cảnh này thì sao Hề Hề có thể dám ngồi ăn tiếp, cô đứng lên thanh toán tiền, nhờ chủ quán gói phần ăn vào hộp đem đi.
Chính là Hề Hề muốn tránh, nhưng chưa chắc đối phương đã để yên!
Hề Hề định rời khỏi thì mấy cô gái ở trong đám hỗn loạn tức khắc la hét om sòm, ngay sau đó cả đám người hoảng hốt bỏ chạy, kéo tay rồi xô đẩy khiến Hề Hề loạng choạng muốn té ngã. Ngay lúc này một cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên xuất hiện, chỉ một giây đã nắm chặt tay cô, kéo cả thân thể cô đứng vững.
Những người phụ nữ xô đẩy Hề Hề thì bị một cú đá hất văng sang hai bên, dường như bọn họ không nghĩ mình sẽ bị ăn đòn như vậy, vừa ngã xuống thì đã dập mặt vào đống bùn.
Hề Hề còn chưa kịp định thần thì đã bị một vòng tay xa lạ ôm lấy.
"Thật xin lỗi, tôi đã tới muộn." Thanh âm lạ lẫm vang lên từ đỉnh đầu.
Hề Hề theo bản năng vội vàng đẩy đối phương ra, ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông vừa quen vừa lạ, ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn cô.
"Anh là?" Hề Hề nghi hoặc hỏi.
Một cảm giác kỳ quái dấy lên trong lòng Hề Hề, vì cái gì mà người này lại cho cô một cảm nhận quen thuộc gần gũi đến vậy, nhưng phảng phất tựa như cảm nhận này không phải của cô, mà là của một người khác?
"Chỗ này không tiện nói chuyện, đi theo tôi." Đối phương nhìn thấy đằng sau lưng Hề Hề là một đám người đang hỗn chiến ẩu đả, lập tức che chở Hề Hề rời khỏi đây.
Hề Hề biết mình không thể ngây ngốc đứng đây, nên nhanh chân đi theo đối phương.
Người đàn ông mở cửa xe, đỡ Hề Hề ngồi lên xe, sau đó mới ngồi vào ghế lái, đạp chân ga rời đi. Vài phút sau khi họ rời khỏi thì nghe được tiếng còi hú của xe cảnh sát, xem ra đã có người gọi cảnh sát tới dẹp loạn.
Hề Hề âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không có hứng thú quản việc của người khác, cũng không mong có ai vô tội bị liên lụy. Lúc này chợt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cô nghi hoặc hỏi: "Anh là?"
"Tôi là Tưởng Dật Hải." Người đàn ông có gương mặt lịch lãm tuấn dật, ngũ quan có chút gì đó tương tự với Doãn Tư Thần.
"A, vừa rồi cảm ơn anh, nếu không có anh thì chắc tôi đã bị kẹt trong đám người đó không thoát được." Hề Hề liền nói lời cảm tạ.
"Không có gì, là tôi đến muộn, em không sao thì tốt." Tưởng Dật Hải nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi dừng xe bên cạnh một công viên nhỏ.
Tuy Hề Hề không hiểu rõ lắm ý tứ đối phương, nhưng nghĩ lại anh vừa cứu cô nên cũng không thể có thái độ quá lãnh đạm, nhìn lại thì trong tay cô vẫn còn đang cầm hộp đồ ăn khuya lúc nãy.
Hề Hề đưa tay lên: "May quá, hộp đồ ăn còn nguyên vẹn, anh muốn ăn cùng tôi không?"
Gương mặt Tưởng Dật Hải tức thì thả lỏng, ý cười nhộn nhạo nơi khoé mắt: "Được, đúng lúc trong cốp xe của tôi có vài lon bia."
Hề Hề và Tưởng Dật Hải cùng nhau xuống xe, trải một chiếu nhỏ trên thảm cỏ bên trong công viên, thưởng thức hộp đồ ăn và một chút bia, bữa ăn khuya đơn giản nhưng không khí rất thoải mái.
"Em chưa ăn tối?" Tưởng Dật Hải hỏi.
Hề Hề gật gật đầu: "Ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã mười giờ rồi, giờ này thì chỉ có thể ra ngoài mua đồ ăn khuya thôi."
Tưởng Dật Hải gật gật đầu, sau đó lấy di động gọi một cuộc điện thoại, dặn dò nhanh chóng hai ba câu.
Hề Hề cười hì hì: "Thật may là anh không chê đồ ăn vỉa hè đó!"
Ban đầu cô hơi lo lắng, liệu người đàn ông sở hữu một chiếc siêu xe trị giá mấy ngàn vạn như Tưởng Dật Hải có thể ghét bỏ loại đồ ăn lề đường này không vệ sinh hay không. Nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô, Tưởng Dật Hải nhận đũa và ăn rất ngon lành. Thấy anh nể mặt mình như vậy, cô vui vẻ cười cười, cùng nhau ăn uống.
Đây là lần đầu tiên Hề Hề gặp Tưởng Dật Hải từ sau khi mất trí nhớ.
Trong màn đêm an tĩnh, chỉ xào xạc tiếng gió lơ đãng, ánh mắt Tưởng Dật Hải nhìn Hề Hề vô cùng phức tạp, tâm trí anh giãy giụa đấu tranh kịch liệt.
Ba năm trước đây, nếu không bởi vì Tưởng gia thì Hề Hề sẽ không phải khổ sở thế này! Đáy lòng Tưởng Dật Hải không thể không áy náy, huống chi sự tồn tại của Hề Hề đối với anh có một ý nghĩa đặc biệt!
Hề Hề thấy Tưởng Dật Hải nãy giờ luôn nhìn cô, tức khắc mỉm cười: "Tại sao lại nhìn tôi?"
"Không có gì." Tưởng Dật Hải bất đắc dĩ rời tầm mắt đi, thái độ lưu luyến: "Em lần này về nước, là tạm thời hay trở về hẳn?"
Thời điểm hỏi câu này, tâm Tưởng Dật Hải trở nên khẩn trương thấp thỏm, anh thật sự sợ hãi sau khi từ biệt đêm nay thì không biết đến bao giờ mới có thể tái ngộ.
Hề Hề hỏi lại: "Anh biết tôi?"
Tưởng Dật Hải gật gật đầu.
Hề Hề đỡ trán, thở dài nói: "Được rồi, giờ tôi phát hiện ra có quá nhiều người biết tôi, mà tôi hoàn toàn không thể nhớ được họ là ai. Có vẻ tối nay anh cứu tôi cũng không phải sự trùng hợp."
"Đúng." Tưởng Dật Hải không phủ nhận: "Tôi là có chủ ý đến tìm em."
Đôi đũa trong tay Hề Hề khựng lại: "Tìm tôi?"
"Tôi chỉ muốn tận mắt nhìn thấy em, để xem tình hình của em." Tưởng Dật Hải rũ mắt, gương mặt anh tuấn tràn ngập áy náy: "Sự tình năm đó là lỗi của Tưởng gia, Hề Hề, dù em muốn trừng phạt thế nào thì tôi đều chấp nhận. Mấy năm qua tôi luôn chờ một cơ hội này, đối diện em để nhận lỗi."
Ánh mắt Hề Hề mơ màng, rốt cuộc năm đó đã xảy ra biến cố gì, để tất cả mọi người đều phải canh cánh trong lòng. Cô nhịn không được buột miệng hỏi: "Tôi là ai?"
"Em đương nhiên là Cố Hề Hề? Em.. chưa khôi phục ký ức?" Tưởng Dật Hải lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra được thái độ xa cách của Hề Hề suốt từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh cho đến giờ: "Vậy em về nước là vì chuyện gì?"
Thần sắc Hề Hề trịnh trọng: "Lần này tôi trở về là để tìm lại ký ức đã mất, Tưởng thiếu gia."
"Không cần gọi như vậy, gọi tên của tôi là được." Tưởng Dật Hải liền đáp: "Tôi có thể giúp gì cho em không?"
Hề Hề nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu: "Tôi còn chưa biết phải bắt đầu từ đâu, không có bất kỳ manh mối nào cả, sợ là người khác cũng không thể giúp được, tôi vẫn nên tự dựa vào sức mình vậy."
Ánh mắt Tưởng Dật Hải thoáng buồn, nhưng sau đó tức thì sáng ngời, nở nụ cười điềm đạm: "Được, vậy chúng ta chính thức làm quen lần nữa. Tôi là Tưởng Dật Hải, người thừa kế của Tưởng gia."
"Chào anh, tôi là Vân Hề." Hề Hề mỉm cười đáp lại.
Vân Nặc, Vân Hề!
Tầm mắt Tưởng Dật Hải lại trở nên mơ hồ..
Hề Hề hiện tại ở trước mắt anh, tựa như tương đồng quá đỗi so với Vân Nặc, từng mảnh kỷ niệm giữa anh và Vân Nặc như đang được tái diễn một cách sinh động rõ ràng!
Cùng lúc hai người đang trò chuyện, thì ở một góc xa trong công viên, có một chiếc xe lẳng lặng dừng lại. Người trên xe an tĩnh hướng mắt nhìn họ, nhưng lại không dám bước đến, thậm chí không muốn Hề Hề biết đến sự tồn tại của mình.
Cứ như vậy tựa lưng vào ghế, nhìn Hề Hề mỗi lần nở nụ cười với Tưởng Dật Hải thì chỉ biết cười khổ: "Đã trở lại, thật tốt, thật tốt.."
Có nhiều lúc, rất nhiều chuyện cả cuộc đời này cũng không bao giờ dám nói ra.