Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
  3. Chương 505: Trở lại đã từng gia
Trước /772 Sau

Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 505: Trở lại đã từng gia

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sao có cảm giác dẫn theo một con trai lớn?

Rõ ràng Jiro Harayama chủ nhỏ hơn Cố Hề Hề một hai tuổi.

Nhưng ánh mặt J]iro Harayama này nhìn Cố Hề Hề lại có cảm giác con trai nhìn mẹ?

Không có cách, mấy ngày nay, Cố Hề Hề dùng tài đánh cờ của mình hoàn toàn hung hãn đạp lên

sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt của Jiro Harayama dưới chân, nghiền nát.

Xưa nay không ai không phục Jiro Harayama. Tự nhận IQ của mình hơn hẳn mọi người, luôn là

dáng vẻ cao cao tại thượng.

Khi anh ta nghe gen của Cố Hề Hề là kiểu anh ta mới thấy trong loài người, còn kiêu ngạo lấy máu của đối phương phối hợp với máu mình tạo ra một sinh mạng, là đối phương đã tu luyện tám đời mới có phúc này.

Vậy mà giờ phút này...

“Cố Hề Hề! Hề Hề nữ thần Hề Hề mama! Tôi nghĩ ra một cách giải cờ, cô có muốn thử một chút không...” Lần này danh dự của Jiro Harayama đã hoàn toàn mất sạch

Hề Hề tiện tay đặt con cờ xuống, căn bản không thèm nhìn cậu ta, cô và Doãn Tư Thần tiếp tục thương lượng chuyện đến Bắc Kinh.

“Đúng lúc mấy ngày nay công ty khai trương thuận lợi, ý của Nhược Na là, mặc dù tỉ lệ chiếm thị trường thành phố N làm của riêng không lớn, nhưng có thể mở thêm một thị trường. Không lâu nữa, Bắc Kinh sẽ có hội giao lưu văn hóa, Mộc giáo sư cũng phải đại diện trường học đi tham gia, Nhược Na không yên tâm Mộc giáo sư nên cũng muốn đi theo. Chúng em muốn đến Bắc Kinh, một mặt tìm hiểu học thuật, một mặt thuận tiện phổ biến rộng rãi mỹ phẩm. Đúng rồi, có phải anh có một ít gia sản không?”Lòng Cố Hề Hề, trong nháy mắt nặng nề.

Trước kia tình cảm đối với hai đứa bé, nghiêng về yêu thích con hơn.

Còn hiện tại, đầy trách nhiệm.

Đó là con cô! Đó là con trai mà cô dùng tính mạng của mình bảo vệ!“Dạ!” Cố Miểu vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Mẹ, mẹ rốt cuộc trở lại rồi!”

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Đây mới thật sự là mẹ!

Mẹ thật sự trở lại rồi, mình không phải là đứa bé không ai cần nữa!

Doãn Ngự Hàm chán ghét nói: “Mẹ, con cũng cùng họ với mẹ đi!”Đứa bé này, rõ ràng chỉ có 4 tuổi, mà đã hiểu chuyện như vậy, biết khiêm nhường, nhưng cũng khiến người ta đau lòng.

Cố Hề Hề ôm Cố Miểu vào ngực: “Con trai của mẹ, thấy mẹ trở lại, không muốn cho mẹ ôm một cái sao?”

Tròng mắt màu đỏ của Cố Miểu càng thêm ướt át, hốc mắt trong nháy mắt đỏ bừng, không khống chế thân thể mình được nữa, ôm lấy cổ Cố Hề Hề nghẹn ngào mở miệng: “Mẹ…”

“Cố Miểu, con mang họ của mẹ, không được làm mẹ mất mặt nha!” Thanh âm Cố Hề Hề mềm nhũn, không nhịn được liền hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của con trai, ừ, mặt của con trai thật là thơm.Đó là trụ cột tinh thần của cô, là động lực nửa đời sau của cô!

Cố Hề Hề lập tức ngồi xuống, ôm bọn nhỏ vào ngực.

Cố Miểu cố ý chậm một bước, cho Doãn Ngự Hàm vọt vào ngực Cố Hề Hề trước mới từ từ đi tới.

Cố Hề Hề thấy Cố Miểu, đáy mắt thoáng qua một chút đau lòng.Ba năm.

Không nghĩ tới mình còn có thể lấy thân phận Cố Hề Hề, đứng ở chỗ này một lần nữa, nghênh đón tất cả quá khứ.

“Mẹ!” Hai thanh âm êm ái nhất thời hấp dẫn sự chú ý của Cố Hề Hề.

Tầm mắt nhìn sang, thấy Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu mặc lễ phục nhỏ đẹp, cầm hoa tươi chạy tới cô.Doãn Tư Thần cười gật đầu: “Được, em muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Ba năm qua, anh cũng không nhàn rỗi. Tài sản bên Bắc Kinh, em muốn dùng bao nhiêu thì dùng. Chồng em cho dù thiếu cái gì, cũng không thiếu tiền.”

Cố Hề Hề hài lòng cười: “Vậy thì tốt quá. Tử Huyên cũng đến Bắc Kinh, có tiền và bạn, còn buồn cái gì? Quyết định như vậy đi!”

Máy bay đáp xuống sân bay thành phố N.

Thời điểm Cố Hề Hề đứng trên mảnh đất này một lần nữa, luôn cảm thấy thổn thức.Hừ, bé sẽ không nói bé ghen tỵ với anh đâu!

Doãn Tư Thần đứng ở một bên 囧 囧.

Con trai, họ Doãn chúng ta, khiến người ta chê cười vậy sao?

“Không được!” Cố Hề Hề cố ý bóp chóp mũi Doãn Ngự Hàm: “Con tinh nghịch như vậy, giống như cha con. Cố Miểu giống mẹ, điềm tĩnh.”

Doãn Ngự Hàm ai oán nhìn cha mình, còn không phải mình tinh nghịch theo di truyền của cha sao?

Quản gia vui vẻ đi tới, cười ha hả nói: “Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, đã chuẩn bị xong, chúng ta về nhà đi!”

Thiếu phu nhân rốt cuộc trở lại! Quá tốt! Người một nhà rốt cuộc được đoàn viên rồi!

Doãn Tư Thần cũng rất vui vẻ, vừa muốn gật đầu, nhưng Cố Hề Hề nhàn nhạt cười nói: “Không được, tôi không thể đi theo tham gia náo nhiệt. Dù sao tôi và Tư Thần đã ly dị.”

Cố Hề Hề đứng thẳng người, nhìn Doãn Tư Thần: “Mặc dù em đã nhớ lại tất cả, nhưng em và anh đã chính thức ký tên ly dị. Nếu muốn ở cùng em, phải cố gắng để người nhà em gật đầu đồng ý đi. Dĩ nhiên, cho dù chúng ta ly dị, em cũng có quyền gặp bọn nhỏ, có phải không?”

Quản gia: “…”

Thiếu phu nhân thật có khí thế!

Hoàn toàn khác ba năm trước.

Doãn Tư Thần suy nghĩ một lát, cũng hiểu ý Cố Hề Hề. Lần này kết hôn, không thể hấp tấp như ba năm trước.

Anh phải cho Cố Hề Hề một màn cầu hôn và hôn lễ hoàn mỹ nhất! Anh phải cho cô toàn bộ thế giới “Được, vậy em về biệt thự nghỉ ngơi trước đi.”

Doãn Tư Thần quyến luyến không thôi nói. “Con muốn ở cùng mẹ.“ Doãn Ngự Hàm! vội vàng chen miệng: “Gần đây bà nội và bà cố rất bận, ở nhà rất chán, chúng con muốn ở cùng mẹ.”

Doãn Tư Thần trợn mắt nhìn hai đứa bé nghịch ngợm, muốn quấy rầy không gian ngọt ngào của anh sao? Không đợi Doãn Tư Thần cự tuyệt, Cố Miếu chậm rãi nói: “Theo nghiên cứu, đứa bé thường xuyên ở cùng mẹ, sẽ tăng TQ và EQ.” EQ: Emotional Quotient: chỉ số cảm xúc.)

Nghe Cố Miểu nói, Cố Hề Hề phối hợp: “Được, hai con ở cùng mẹ. Mẹ có tiền, mẹ có thể nuôi hai con.”Cố Hề Hề dẫn hai đứa bé, quyến luyến tạm biệt Doãn Tư Thần, ngồi xe đến biệt thự.

Thời điểm đến cửa biệt thự, thím Trương và quản gia dẫn nữ giúp việc ra cửa biệt thự chờ nghênh đón, mũi Cố Hề Hề chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.“Đã biết cậu sẽ đi.” Mộc Nhược Na hung hăng trừng Cố Hề Hề: “Mình đã nói với ba mình, chúng ta cùng đi.”

Cố Hề Hề cười gật đầu.Trên kệ trong phòng khách, trưng bày đồ chơi trẻ con, được lau sạch sẽ.

Thật sự vẫn như trước vậy.Vậy còn có thời gian yêu thương sao?

Cho nên, phải diệt trừ nguy cơ này.Cho nên, Cố Hề Hề vô cùng sáng suốt không mở miệng.

Lúc này, Jiro Harayama mới tiếc nuối nhìn Cố Hề Hề, quyến luyến không thôi đến nhà Harayama tiên sinh chuẩn bị.Cố Hề Hề bất đắc dĩ nhìn Mộc Nhược Na, cũng không nói gì, giang hai tay ra.

Thấy nụ cười quen thuộc của Cố Hề Hề, hốc mắt Mộc Nhược Na đỏ hoe, tiến lên ôm lấy Cố Hề Hề, oán trách nói: “Êm đẹp nói yêu đương, sao cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy!”Từ từ xuống xe, Cố Hề Hề nghiêng đầu nhìn, tất cả ở nơi này đều như ba năm trước, bố trí cũng không thay đổi.

Vào cửa nhà, vị trí cửa, nơi để giày, giống như đúc lúc cô rời đi.Đúng thế, vốn chỉ nói yêu đương, kết quả không chỉ tham gia một cuộc tranh tài nghệ thuật uống trà, còn trải qua một lần động đất, một lần sóng thần, còn có một trận đuổi giết, còn dẫn theo người về…

“Cậu không sao là tốt rồi, tốt rồi…” Mộc Nhược Na dùng sức ôm lấy Cố Hề Hề: “Bị cậu hù chết!”Trừ có thêm hai con trai.

Xe vừa dừng lại, thím Trương tới chào hỏi trước: “Thiếu phu nhân, cô đã về!”“Không phải mình khỏe mạnh trở về rồi sao?” Cố Hề Hề nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mộc Nhược Na: “Cảm ơn cậu hai năm qua không bỏ mình!”

“Hừ!” Mộc nữ vương cao ngạo đáp lại một tiếng.Ba năm, cô rốt cuộc đã trở lại.

Tất cả vẫn như cũ, tất cả dường như không hề thay đổi.“Yeah!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhất thời hưng phấn vỗ tay.

Lúc này, Jiro Harayama bị xem như vô hình sâu kín lên tiếng: “Còn tôi ở đâu?”Xem như cậu có lương tâm!

“Nhược Na, định khi nào đi Bắc Kinh?” Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na nói chuyện cũ xong, chuyển đề tài: “Lần này mình cũng định đi Bắc Kinh một chuyến. Muốn quật khởi Vân gia, trường hợp giao lưu văn hóa quan trọng như vậy, mình không thể bỏ qua.”Cố Hề Hề không nhìn, cũng không biết nhà còn có phòng khách hay không, cho nên cũng không tỏ thái độ.

Trên thực tế, cô cũng không muốn cho người lạ vào nhà mình, cô muốn an tĩnh trao đổi tình cảm với hai con trai ngoan, bên cạnh thỉnh thoảng có người tìm mình đánh cờ, rất khó khăn.Chỉ sáu chữ đơn giản, giống như trước vậy.

Cố Hề Hề cố nén nước mắt, gật đầu với thím Trương: “Thím Trương, tôi đã về!”Bên ngoài vang lên tiếng xe thắng gấp, thanh âm Mộc Nhược Na từ ngoài cửa truyền vào: “Cố Hề Hề, cậu đồ khốn kiếp! Về nước cũng không nói với mình một tiếng, có biết mình rất lo cho cậu không!”

Thanh âm Mộc Nhược Na đi đôi với cửa mở ra, ngang ngược đi vào.Cho dù không phải tình địch, cũng không thể cho một người đàn ông ở cách vách Hề Hề, có được không?

Chỉ cần anh ta xuất hiện, nhất định lập tức quấn lấy Hề Hề đánh cờ với anh ta.“Xin lỗi, nhà không còn phòng khách.” Doãn Tư Thần không chút khách sáo nói.

Đùa giỡn cái gì a!“Nhưng cậu nói thật với mình đi, lần này cậu khôi phục trí nhớ, có tính toán gì không?” Mộc Nhược Na vẫn không chịu buông tha đề tài này: “Cậu đi Bắc Kinh, cho Vân gia tiến vào văn hóa thế giới một lần nữa, chuyện này dễ hiểu. Nhưng Vân gia quật khởi càng nhanh, e là hôn ước giữa cậu và Mặc Tử Hân cũng phải tiến hành sớm đúng không?”

Cậu khôi phục trí nhớ, giữa Mặc Tử Hân và Doãn Tư Thần, cậu nên lựa chọn thế nào đây?

Cố Hề Hề cũng không muốn gạt Mộc Nhược Na, nói toàn bộ những lời Doãn Tư Thần nói với mình cho Mộc Nhược Na.

Mộc Nhược Na run rẩy trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Vậy cậu biết giao lưu văn hóa lần này là ai làm chủ không? Là Mặc gia!”

Quảng cáo
Trước /772 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Một Vạn Câu Em Yêu Anh (Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net