Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Phong ơi ~~" Tiếng ai đó ngọt ngào vào buổi sáng khiến Lãnh Phong lạnh lùng nhà chúng ta ngọt ngào như được ngâm trong hũ mật.
"Chi, có chuyện gì sao?" Anh ôn nhu hỏi cô.
"Sáng nay tụi mình đi chơi đi." Cô hào hứng hỏi. Cô chưa được đi công viên lần nào hết nha.
"Uhm. Đều theo ý em." Anh tất nhiên là đồng ý vô điều kiện rồi. Mặc dù sáng nay có hợp đồng quan trọng của tập đoàn Minh Hạ thì sao chứ? Anh không để ý đến số tiền cỏn con ấy.
"A, vậy em đi thay đồ cái." Cô hấp tấp chạy vào trong tủ lấy quần áo, sau đó vọt luôn vào nhà tắm.
"Cẩn thận coi chừng té" Anh vui vẻ nói. Không phải là đã ôm được mĩ nhân về rồi sao? Tiếp đó thì cưng chiều đến tận trời cho cô không thể bỏ anh đi là được.
2 phút sau
"Đi chưa? Đi chưa Phong?" Cô vội vã hỏi.
"Đi thôi" Anh cười cười.
"Yeah"
Tại khu vườn Luxembourg, anh dạo bước cùng cô trên từng con đường nhỏ. Họ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Anh vẫn như lần đầu gặp cô, áo T - shirt với quần jean, cùng bản mặt hại nước hại dân thu hút đông đảo những cô gái gợi cảm nơi đây. Cô lại diện áo hở vai tím cùng váy xếp li đơn điệu, nữ tính mà thanh tao, khiến ai kia bên cạnh trở thành nhà máy sản xuất giấm chua luôn. Chưa tính dung nhan hoa nhường nguyệt then kia nữa.
Anh hối hận rồi. Đáng ra phải nhốt cô lại chỉ cho mình anh xem thôi, nhưng nhìn nụ cười xinh đẹp trên môi người yêu mà anh lại không nỡ. Nội tâm mâu thuẫn dữ dội.
"Phong, hoa này là hoa gì vậy?" Cô tò mò hỏi.
"Là hoa oải hương. Em thích không?" Anh đang suy nghĩ sẽ trồng oải hương như thế nào trong khu vườn nhà anh và cô đây.
"Uhm. Nó cùng màu với tóc em. Anh đừng nghĩ là em nhuộm nhé. Không phải đâu." Cô tinh nghịch nháy mi.
"Hể, vậy là em đã có mái tóc này từ khi sinh ra sao?" Trong đầu anh lần lượt quét thông tin từ các đại gia tộc.
"Hông có, lúc 5 tuổi em lạc vào phòng nghiên cứu tia phóng xạ, may mắn thoát chết nhưng di chứng lại là mái tóc này. Anh không thích sao?" Cô buồn rầu hỏi.
"Không có, chỉ nghĩ rằng em thật đặc biệt. Mọi thứ của em không phải đều rất đẹp sao? Anh rất thích nó nha." Anh lại suy nghĩ rằng nên tiêu diệt tổ chức trước kia của cô ra sao đây. Tùng xẻo? Vạn mã phanh thây? Làm đồ ăn cho sói?
"Reng reng reng"
"Alo"
"Tôi hiểu rồi"
"Chi, chúng ta sẽ đi chơi vào lúc khác được không? Anh có việc gấp rồi." Lãnh Phong áy náy nhìn cô.
"Không sao. Nếu anh có việc gấp thì về thôi." Dù tinh thần là đứa trẻ cô cũng hiểu, anh là tổng tài của công ty lớn nên sẽ rất bận, cô không thể làm phiền anh.
"Thật xin lỗi em"
Trụ sở bang Huyết Long.
"Lão đại, thông tin mật của công ty có người xâm nhập. Hệ thống máy tính của bang cũng chỉ ngăn chặn không cho thông tin bị rò rỉ thôi. Tôi xin lỗi." Diễm sợ sệt nhìn anh. Sao hắn không biết hôm nay lão đại đi hẹn hò với chị dâu chứ, nhưng mà chuyện này rất gấp nha.
"Công ty của anh đang sử dụng phần mềm X4B12 đúng không?" Thiên Chi đột nhiên lên tiếng.
"Đúng vậy" Diễm ngạc nhiên trả lời. Chị dâu không phải nhân vật bình thường.
"Theo báo cáo của anh thì phần mềm xâm nhập hệ thống là C5A28 của Rose. Tôi nhớ không lầm thì cô ấy đã rời tổ chức được thời gian khá lâu vì nhiệm vụ thất bại. Thật bất ngờ là lại xuất hiện "con yêu" của cô ấy."
"Chị dâu, theo ý của chị là..." Diễm không nói thì mọi người cũng đoán được kết quả. Lãnh Phong nhíu mày, vợ của anh từ lúc chín tuổi đã rành về mấy cái này sao? Cái tổ chức kia chán sống rồi.
"Không, C5A28 bị tuột xuống làm rác rồi, nên không phải cô ấy." Thiên Chi tỉnh bơ trả lời.
Diễm cảm thấy hắc tuyến đầy mặt. Khi sắp tra ra hung thủ rồi thì lại xuất hiện thông tin bác bỏ suy luận của anh, thật bi ai.
"Mà Phong, cho em mượn máy tính của anh được không?" Cô với hai con mắt sáng long lanh nhìn chằm chặp anh.
"Uhm. Em định làm gì? Có cần anh hỗ trợ không?" Anh mỉm cười hỏi.
"Em chỉ thử nghiệm sản phẩm mới của em thôi à" Chi vui lắm nha. Thử nghiệm sản phẩm đó.
Tạch tạch tạch tạch
"Sao nó yếu vậy?" Cô tiếc nuối hỏi. Mới mở phần mềm của cô ra, chưa kịp vận hành thì C5A28 nghẻo mất tiêu.
"Lầm sau sẽ để cho em chơi. Còn bây giờ tới trưa rồi, phải đi ăn cơm" Anh bế cô theo kiểu công chúa xuống bàn ăn. Sơn hào hải vị đầy đủ kích thích vị giác của người ta nha.
"Vậy em hông khách khí đâu. Mời mọi người ăn cơm"
"Từ từ thôi, không ai tranh đồ ăn của em đâu." Anh bó tay nhìn cô vợ nhỏ càn quét bàn ăn. Phải nuôi cô cho mập để sau này dễ đẻ chớ.
Anh lo xa quớ anh ơi. Xuống đi, xuống đi, đừng dùng những suy nghĩ của người sao hỏa mà áp dụng lên gái yêu nhà tuiĐọc nhanh tại mTruyen.net