Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí Ôn Ninh
  3. Chương 253
Trước /492 Sau

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí Ôn Ninh

Chương 253

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 253

Thấy Bạch Linh Ngọc giãy dụa quỳ xuống, khuôn mặt của Lâm Tư Thần vẫn không chút biểu cảm: “Bây giờ bà có quỳ xuống cầu xin tôi cũng chẳng có ích gì đâu, tôi cũng chỉ làm việc thay cho người khác mà thôi, bây giờ việc duy nhất mà bà có thể làm chính là ngoan ngoãn ở chỗ này, tích cực hợp tác điều trị, đừng khiến cho công sức của Ôn Ninh trở nên uổng phí.”

“Nhà họ Lục… Tại sao nhà họ Lục lại ác độc như thế, tại sao họ lại có thể đối xử với con gái của tôi như thế?”

Bạch Linh Ngọc hiểu rằng, bây giờ bà có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, bà rũ người dưới chân giường bệnh, không ngăn được những giọt lệ tuôn ra từ khóe mắt, bà tự trách bản thân, tại sao bản thân lại bị bệnh tật quấn lấy, quanh năm cứ phải nằm trên giường như thế này, nếu như có thể phát bệnh rồi chết quách đi thì có lẽ đã đỡ phải làm liên lụy đến Ôn Ninh.

Rốt cuộc bây giờ con gái bà hiện đang ở đâu? Nhà họ Lục có làm ra chuyện gì quá đáng với nó không, Bạch Linh Ngọc bị những suy nghĩ trong đầu mình quấn lấy, đôi mắt đỏ lên, dường như đã không thể khống chế được lý trí của bản thân mình.

Lâm Tư Thần nhìn bà một cái, gọi bác sĩ đến tiêm thuốc cho Bạch Linh Ngọc, khiến cho bà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thân là một sát thủ được nhà họ Lâm bồi dưỡng từ khi còn rất nhỏ, hơn nữa cũng đã từng chứng kiến vô số cái chết ở nơi bệnh viện u ám mùi chết chóc này, những điều đó sớm đã khiến cho trái tim nóng bỏng của anh ta trở nên sắt đá và lạnh lùng, nhìn thấy bộ dạng của Bạch Linh Ngọc như thế, sắc mặt của Lâm Tư Thần không những không hề thay đổi, ngược lại anh ta còn cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Rõ ràng chỉ cần cứ ngoan ngoãn nghe lời là mọi chuyện đều ổn, đằng này lại cứ phải giãy dụa lên, giống hệt một con thú hoang bị giam cầm trong lồng sắt, rõ ràng chống cự lại thì sẽ phải chịu đựng thêm nhiều đau khổ, tại sao hai mẹ con nhà này cứ mãi không hiểu ra được chân lý này thế nhỉ?

Lâm Tư Thần lại nhìn Bạch Linh Ngọc một cái: “Các người phải trông giữ bà ấy cho thật cẩn thận, không được để bà ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu như khi bà ấy tỉnh dậy mà cảm xúc vẫn còn chưa thể ổn định thì cứ tiếp tục tiêm thuốc an thần, sau đó lại truyền dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống cho bà ấy.”

Sau khi lạnh lùng ra lệnh cho đám người, Lâm Tư Thần mới rời khỏi bệnh viện.

Dĩ nhiên nhiệm vụ lần này khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng phiền phức, chỉ mong rằng chuyện hôn sự của nhà họ Lục và nhà họ Mộ nhanh chóng kết thúc, đừng bao giờ để anh ta đi làm những chuyện như thế này nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày tổ chức tiệc đính hôn giữa nhà họ Lục và nhà họ Mộ đang đến rất gần.

Vì để có thể thuận lợi hoàn thành nghi thức của buổi lễ đính hôn lần này một cách tốt đẹp nhất, có thể nói hai nhà đã sử dụng hết tất cả mọi công sức và nguồn nhân lực mà mình có, không chỉ mời hết tất cả những người có quan hệ xa gần đến chứng kiến mà còn liên lạc với tất cả những kênh đài, phương tiện truyền thông của địa phương, có vẻ như muốn đem chuyện đính hôn lần này trở thành một tin tức nóng hổi.

Lục Tấn Uyên đã dậy từ sớm, nhưng anh lại không vội đi thay bộ lễ phục kia, ngược lại còn ngây ngốc đứng nhìn bộ đồ được thiết kế và cắt may tinh sảo đó cả nửa ngày trời.

Rốt cuộc thì anh đang làm gì thế này, bây giờ Ôn Ninh đang ở nơi nào còn chưa rõ, mà anh lại có thể khoác lên mình bộ mặt tươi cười giả dối này để làm lễ đính hôn cùng Mộ Yên Nhiên.

Mọi chuyện không nên diễn ra như thế…

Lục Tấn Uyên không thể khống chế được cảm xúc của mình, hung hăng hất chiếc bình hoa được đặt trên bàn xuống đất, phát ra một tiếng động vô cùng chói tai.

Diệp Uyển Tĩnh vốn còn đang thử lễ phục, nghe thấy tiếng động ở bên này liền vội vàng đi qua, nhìn thấy Lục Tấn Uyên còn chưa chịu thay đồ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

“Lục Uyên, sao con còn chưa chịu đi thay đồ đi, nhiều khách khứa còn đang đợi con ở bên ngoài đấy, tâm trạng không tốt thì cũng không thể làm loạn vào lúc này được.”

Diệp Uyển Tĩnh lấy bộ đồ kia đi qua: “An Minh vào đây với cậu chủ đi, giúp cậu chủ thay đồ.”

Biết người mà Lục Tấn Uyên tin tưởng nhất chính là An Minh, cho nên Diệp Uyển Tĩnh cũng cố ý kêu anh ta quay về.”

“An Minh?”

Đôi lông mày của Lục Tấn Uyên cau chặt vào nhau, nhìn thấy An Minh xuất hiện trước mặt mình, đợi đến khi Diệp Uyển Tĩnh đã rời khỏi đó, mới mở miệng hỏi: “Tại sao cậu lại quay về đây, không phải tôi bảo cậu đi điều tra vị trí của Ôn Ninh sao?”

Vẻ mặt An Minh mờ mịt nhìn Lục Tấn Uyên: “Sếp à, không phải sau khi tôi báo cáo chuyện này cho anh, anh đã nói là sẽ tự mình xử lý chuyện này sao?”

An Minh vốn còn đang ở nước ngoài chờ lệnh của sếp, nhưng thấy dường như từ đầu đến cuối Lục Tấn Uyên vẫn chưa có hành động gì, mà buổi lễ đính hôn cũng vẫn được tổ chức như dự định, cho nên anh ta tưởng Lục Tấn Uyên đã quyết định từ bỏ Ôn Ninh, không muốn vì cô mà xung đột với người lớn trong nhà họ Lục.

Hơn nữa, nếu như Lục Tấn Uyên đã quyết định như thế thì An Minh đương nhiên cũng chẳng đi nhiều chuyện thêm để làm gì, dù sao anh ta cũng chỉ là người ngoài, cho dù có chút lo lắng cho tình hình của Ôn Ninh, nhưng cũng không có tư cách để nhúng tay vào những chuyện trong nhà của nhà họ Lục.

“Báo cáo?” Lục Tấn Uyên rất nhanh đã hiểu ra được vấn đề: “Cậu báo cáo cái gì? Đưa cho tôi xem!”

An Minh không hiểu được lý do nhưng cũng mở điện thoại ra, anh ta vẫn chưa xóa tin nhắn đó, vẫn luôn giữ ở trong hộp thư điện thoại.

Lục Tấn Uyên nhìn thấy những con chữ trên màn hình điện thoại, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng tăm tối: “Là ai?”

An Minh nhìn thấy Lục Tấn Uyên thay đổi sắc mặt, trong lòng nảy sinh một loại dự cảm khác lạ, chẳng lẽ sếp không hề nhìn thấy tin nhắn kia của anh ta cho nên mới có biểu hiện như thế này?

Nhưng mà, tại thời khắc quan trọng như lúc này, làm sao anh ta có thể nói ra đây?

Hiện tại, tất cả báo đài, phương tiện truyền thông của khắp cả thành phố đều đã đến đây, lỡ như xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ xem hay sao?

Cho nên, An Minh cưỡng ép kiềm chế bản thân mình: “Xin lỗi sếp, tôi… không thể nói.”

Vầng trán của Lục Tấn Uyên đã hiện đầy gân xanh, thậm chí lúc này anh còn không có tâm trạng suy nghĩ xem người có khả năng tự ý trả lời tin nhắn của anh là ai, anh chỉ muốn đi đến nơi mà Ôn Ninh đang ở lúc này, muốn biết cô có đang an toàn hay không.

“An Minh! Nói!”

Lục Tấn Uyên túm chặt lấy cổ áo của An Minh, dùng sức uy hiếp, khiến cho An Minh không nhịn được mà hoảng sợ.

Anh ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng Lục Tấn Uyên tức giận như thế bao giờ, bây giờ đây anh giống như một con thú hoang đang bị thiêu cháy bởi lửa giận.

Động tĩnh ở trong phòng khiến cho Diệp Uyển Tĩnh vẫn luôn ở bên ngoài cảm thấy có chút bất an, bà ta đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang nắm lấy cổ áo của An Thần, trên mặt tràn ngập vẻ lạnh lùng và lửa giận.

Bộ dạng đó khiến cho một người làm mẹ như bà ta cũng phải hoảng hốt trong lòng: “Tấn Uyên, rốt cuộc là có chuyện gì với con thế? Bây giờ đã là lúc nào rồi, con còn muốn làm ra chuyện gì?”

Nhìn thấy Diệp Uyển Tĩnh đi vào, An Minh có cảm giác như mình đã được giải cứu, biểu cảm như vừa trút được gánh nặng của anh ta lọt vào mắt của Lục Tấn Uyên, hình như anh gì đó.

An Minh là người mà anh vẫn luôn bồi dưỡng để trở thành trợ thủ thân cận bên cạnh mình, lòng trung thành của anh ta là điều không cần phải bàn cãi, có thể khiến cho anh ta ấp a ấp úng không dám nói ra như thế, ngoại trừ người của nhà họ Lục thì còn có ai vào đây nữa!

“Là nhà họ Lục?”

Lục Tấn Uyên đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, không phải là không hề nghi ngờ đến việc nhà họ Lục đã bắt Ôn Ninh đi mất, nhưng anh cũng không hề điều tra mối nghi ngờ đó quá sâu.

Trong mắt anh, nhà họ Lục có như thế nào cũng sẽ không dùng thủ đoạn như thế để ra tay với một người phụ nữ đang có thai.

Trong mắt An Minh hiện lên một vẻ khiếp sợ, tuy anh ta đã cố gắng che dấu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể dấu qua được mắt của Lục Tấn Uyên.

“Chả trách…”

Lục Tấn Uyên thả lỏng tay mình, An Minh bị anh đẩy loạng choạng về phía sau hai bước, hơi thở dồn dập, lúc này Diệp Uyển Tĩnh mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Sợ là Lục Tấn Uyên đã biết chuyện Ôn Ninh mất tích là do bà ta đã động tay vào.

Khuôn mặt tươi cười của Diệp Uyển Tĩnh vẫn không hề thay đổi, vẫn bày ra một góc độ hoàn mỹ nhất: “Con đã biết rồi sao?”

“An Minh, cậu đi ra ngoài đi.”

Sắc mặt của Lục Tấn Uyên trầm xuống, dùng một ánh mắt mà anh chưa bao giờ dùng đến để nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

Diệp Uyển Tĩnh là người mà anh tôn trọng nhất, cha anh đã qua đời ngay từ khi anh còn rất nhỏ, một mình mẹ phải nuôi lớn và dạy dỗ anh trong cánh cửa của một gia đình quyền thế, trong mắt anh, trên thế giới này mẹ anh là người phụ nữ cao quý nhất Nhưng tất cả những điều mà bà đã làm, thật sự đã khiến anh vô cùng thất vọng.

Quảng cáo
Trước /492 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Phán Xử

Copyright © 2022 - MTruyện.net