Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 319
Mang ngụ ý là dù có đái dầm cũng không sao cả.
Lục Tấn Uyên nhịn không được mà khẽ cười một tiếng.
Cậu bạn nhỏ Lục An Bảo bi phẫn rồi, cậu nhóc cảm thấy hình tượng của mình đã bị ba mình hủy hoại hoàn toàn một cách vô nhân đạo, cậu nhóc trề môi dài ra, tự mình ở đó hờn dỗi.
Cậu vốn là đã bày ra sẵn hết kế hoạch rồi, buổi sáng tặng hoa, buổi chiều sẽ lừa Ưu Ưu đi ra ngoài, rồi hai người họ sẽ cùng nhau đi dạo phố ăn cơm và xem phim, phần hai của robot biến hình đã ra mắt, cậu vẫn luôn muốn đi xem, sau đó buổi tối hai người họ có thể cùng nhau đi ăn tối.
Bây giờ thôi rồi, không còn gì nữa, cậu nhóc đã quyết định là ít nhất trong một tuần sẽ không nói chuyện với người ba bất lương này nữa.
Lục Tấn Uyên không biết là mình đã bị con trai ghi hận trong lòng rồi, dù cho có biết, thì anh cũng không bận tâm.
Đêm mát như nước.
Lục Tấn Uyên nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt lại, lông mày nhíu chặt, rõ ràng là ngủ không ngon giấc.
Anh chậm rãi mở mắt ra, đầu đau đến dữ dội, bên ngoài trời đã sáng, anh bước xuống lầu kỳ lạ là trong nhà không có đến một bóng người, đột nhiên, từ phía bên ngoài truyền đến một nụ cười quen thuộc.
Giọng nói này là của Ôn Ninh?
Trong lòng của Lục Tấn Uyên đập lên một nhịp, anh vội vã chạy ra ngoài, trên bãi cỏ trong hoa viên, Ôn Ninh mặc một chiếc đầm màu trắng, bộ dạng mỉm cười của cô, khiến anh bất giác nhìn đến thẫn thờ.
Đột nhiên, Ôn Ninh nhìn sang anh, sau đó vẫy tay: “Tấn Uyên, mau lại đây.”
Đương nhiên là anh sẽ không từ chối, liền mỉm cười chạy đến, nhưng còn chưa đến gần, thì một giọng nói khác lại xuất hiện ở phía sau.
“Ba.”
Bước chân của Lục Tấn Uyên khựng lại, quay đầu lại, chính là con trai của mình.
Lục An Bảo đang cười rất tươi nhìn anh, người đang đứng bên cạnh cậu nhóc, lại chính là Vô Ưu, một lớn một nhỏ nắm lấy tay nhau, đều đang nhìn anh cười.
“Ba ơi, ba đang đi đâu đấy, mẹ và con ở đây này.”
Anh sững người, đột nhiên lại nhìn về phía hoa viên, Ôn Ninh vẫn còn ở đó, cô nở một nụ cười rạng rỡ vẫy tay với anh: “Tấn Uyên, mau tới đây nào.”
“Ba ơi, ba đi đâu vậy.” Con trai ở phía bên kia cũng hướng về phía anh kêu gọi.
Đầu óc của Lục Tấn Uyên rối tung lên, anh nhìn sang hai bên, nhất thời không biết phải đi về hướng nào, vợ của anh là Ôn Ninh, nhưng mà…
“Chồng ơi, anh còn ngây người ra đó làm gì, mau đến đây.” Vô Ưu cười rất ngọt ngào cũng vẫy tay với anh.
“Tấn Uyên, anh mau đến đây, cùng chơi với em nè.”
“Ba ơi, ba đang đi đâu thế.”
Ba thanh âm lần lượt vang lên, phảng phất như là tiếng vang vọng giằng xé lấy đầu óc anh, Lục Tấn Uyên cau chặt mày, đầu đột nhiên đau lên dữ dội.
Anh cáu kinh hét lớn: “Câm miệng.”
Âm thanh xung quanh bỗng nhiên biến mất, anh ngây người nhìn hai bên, không người, không còn người nào cả, anh hoàng loạn chạy ra ngoài, chạy vào trong hoa viên.
Ôn Ninh ban nãy còn ở đây, lúc này đã không còn một bóng người, tựa hồ như tất cả chỉ là ảo giác của anh vậy.
“Ôn Ninh.”
Anh hét lên một tiếng, rồi đột ngột mở mắt và ngồi dậy thở hổn hển, trán đổ đầy mồ hôi, anh nhìn căn phòng quen thuộc của mình, bên ngoài cửa sổ tối om, mới nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Lục Tấn Uyên bật đèn dựa người vào đầu giường, vẻ mặt nghi ngờ bất định, đôi mắt sắc bén lóe lên một tia sáng mờ, tựa hồ đã đưa ra quyết định nào đó.
Vô Ưu đang trên đường đi về nhà, vẻ mặt có chút lo lắng.
Môi trường xung quanh căn nhà cô thuê không được tốt lắm, nhưng vị trí của tiểu khu không tệ, mấy ngày nay vì phải làm thêm giờ, nên mỗi khi cô bắt xe về nhà thì trời đã tối.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mấy ngày nay mỗi lần cô đi trên đường trở về, cứ luôn cảm thấy sau lưng có người đang theo dõi mình.
Cô đã sống ở đây được mấy năm, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, hơn nữa còn là liên tục mấy ngày qua, Vô Ưu biết rằng đây không phải là ảo giác của mình, nhưng mỗi lần cô quay đầu nhìn lại, thì đều không phát hiện thấy gì.
Mấy ngày nay cô trở về nhà đều rất căng thẳng, vì lo sợ có người nào đó đột nhiên xuất hiện.
Vô Ưu dừng chân lại, tim đập thình thịch, đột ngột nhìn về phía sau, phía sau rất vắng vẻ cái gì cũng không thấy, chỉ có phản bóng của hai ngọn đèn đường chiếu rọi xuống.
Cô không vì thế mà thả lỏng, chậm rãi quay người lại, cắn răng bước nhanh đi, nhưng trong giây tiếp theo, cô lại thấp thoáng cảm thấy tiếng bước chân đi theo phía sau, giống như hình với bóng.
Mấy ngày trước cô không có nghe thấy tiếng bước chân, nhưng chính là cảm thấy có người đang theo dõi mình, một cảm giác khó giải thích được, hôm nay càng rõ ràng hơn, Vô Ưu sợ tới mức suýt nữa té ngã.
“Vô Ưu.” Đột nhiên có người gọi tên cô.
Cô hít gấp một hơi, rồi đột ngột dừng chân lại, giọng nói này, cô vội vàng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang ở phía sau nhìn cô.
Cô cũng không biết là tại sao, tất cả sự sợ hãi và hoảng loạn lúc này đây đều bắt đầu trào dâng, sóng mũi hơi cay, lạch cạch một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống.
Lục Tấn Uyên không ngờ cô sẽ khóc, khiến anh hơi bối rối, liền nhíu mày bước nhanh đi tới: “Sao vậy?”
Vô Ưu lắc đầu, cô không nói gì cả, và cũng không biết phải nói gì, cô vốn không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà cứ tuôn rơi.
Năm năm sau, anh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác lúng túng không biết làm thế nào trước mặt của một người phụ nữ, trước giờ chỉ có Ôn Ninh mới có thể khiến anh cảm thấy lúng túng thế này.
Một lúc sau, tâm trạng của Vô Ưu dần bình tĩnh trở lại, tự nhiên lại khóc trước mặt Lục Tấn Uyên, cô cảm thấy rất xấu hổ và khó xử, cô hít hít mũi.
“Chủ tịch Lục, sao anh lại ở đây?”
“Cô hãy nói cho tôi nghe trước, lúc nãy tại sao cô lại khóc?” Giọng anh bất giác nhẹ lại, dịu dàng một cách hiếm thấy.
Vô Ưu ngượng ngùng mím môi, nhưng vẫn kể lại sự tình của mấy ngày qua.
Lục Tấn Uyên: “…” Anh nằm mơ cũng không ngờ được, tên đầu sỏ lại là do mình làm ra.
“Chuyện đó, chắc có lẽ là ảo giác của tôi thôi.” Vô Ưu cúi đầu nhỏ giọng nói.
Anh nghiêm mặt lại, đôi mắt sắc bén không mang chút dấu vết, chính xác phóng nhìn về phía góc rẽ bên cạnh.
Những thuộc hạ đang trốn trong bóng tối bị ông chủ nhà mình nhìn liền ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi kinh hồn bạt vía, bọn họ thề rằng tuyệt đối không cố ý dọa cô Ưu sợ đâu.
Những người này cũng cảm thấy rất ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Vô Ưu, thế mà lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, thật là không thể tưởng tượng nổi, mấy người thuộc hạ cảm thấy rất oan uồng.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Nơi này cách nhà của cô ít nhất còn phải đi thêm một tiếng đồng hồ, hơn nữa bây giờ trời cũng đã tối, Vô Ưu vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, nên cũng không từ chối.
“Đúng rồi, trong nước có một cuộc thi thiết kế thời trang, thời hạn sắp đến rồi, cô có thể đăng ký gửi bài, hơn nữa người thắng cuộc có thể đến nước Pháp để tiếp tục tham gia cuộc thi quốc tế.” Lục Tấn Uyên nói.
“Anh nói cái cuộc thi này tôi biết, nhưng chắc là đã không có nhiều thời gian rồi, thiết kế cũng không kịp nữa.”
“Lần trước ở bệnh viện cô không phải đã thiết kế một bản thảo sao? Cái đó làm rất tốt có thể dùng để đăng ký.” Lục Tấn Uyên nhắc nhờ cô.
Vô Ưu cũng nhớ đến, mặc dù Vô Ưu đã đưa bản thảo cho Lục Tấn Uyên, nhưng mỗi lần Lục Tấn Uyên tìm đến yêu cầu cô thiết kế, anh ta cũng lấy lý do là nội bộ trong tập đoàn Đinh Thị cần dùng đến.
Hơn nữa chỉ là bản thảo mẫu, công ty sẽ chỉ dùng để làm tài liệu tham khảo, dù cho sau này có muốn sử dụng thì cũng phải thông qua sự đồng ý của cô, cho nên cô hoàn toàn không ngờ rằng bản thảo của mình đã bị lấy đi tham gia dự thi rồi.