Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí Ôn Ninh
  3. Chương 336
Trước /492 Sau

Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí Ôn Ninh

Chương 336

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 336

Khi họ nhìn thấy đó là một cậu bé thanh tú dễ thương, họ chỉ mỉm cười rồi thu hồi tầm mắt.

Những sinh vật dễ thương và xinh đẹp luôn khơi dậy sự yêu thích của mọi người, đặc biệt là các cô gái.

Cô phục vụ trẻ tuổi bước đến, nói: “Chào bạn nhỏ.”

Lục An Bảo cười nói: “Cháu tới ăn cơm cùng với mẹ và chú.”

Người phục vụ cười nhẹ, vừa vặn nhìn thấy Đinh Thiên Vũ từ phía sau đi tới, liền nghiêm túc dẫn hai người đi vào.

Ngồi vào bàn, anh ta lật xem menu, ý xấu trong lòng không khỏi hiện lên. Nơi này không ai nhìn thấy, trên đầu anh ta từ từ xuất hiện một cặp sừng nhỏ giống như ma quỷ.

“Chú ơi, cháu gọi món được không?” “Tất nhiên, cháu muốn ăn gì cứ gọi.”

Đinh Thiên Vũ theo bản năng nói xong thì sững lại, anh ta cảm thấy câu này rất quen thuộc. Ở cửa hàng quần áo trước đây cũng giống như vậy, chắc chắn, đôi mắt của thằng nhóc khốn kiếp này lập tức sáng lên.

“Thật sao? Ở đây có nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn bao nhiêu cũng được sao?”

Đinh Thiên vũ: “…”

Anh ta không khỏi giật giật trán, cuộc trò chuyện này thực sự giống hệt như vừa rồi, vì người phục vụ đang đứng bên cạnh nên anh ta không thể để lộ cảm xúc của mình.

Đinh Thiên Vũ trong lòng thầm nói, nhà hàng và cửa hàng quần áo khác nhau, cái bụng của thằng nhóc này có thể ăn bao nhiêu? Kiểu gì cũng sẽ không tốn quá nhiều tiền.

Nghĩ như vậy, sắc mặt anh ta chậm rãi thả lỏng, một lần nữa trở về dáng vẻ của người thượng lưu: “Đúng vậy, chỉ cần An Bảo ăn hết, có thể ăn bao nhiêu tùy ý.”

Anh ta nhấn mạnh: “Nhưng nhất định phải ăn hết. Cô giáo đã dạy cháu là không lãng phí thức ăn có phải không?” Đinh Thiên Vũ nói xong cười nhu hòa.

Lục An Bảo có cái bụng nhỏ như vậy, cho dù giá thức ăn đắt, anh ta cũng sẽ không tốn nhiều tiền.

Đôi mắt sáng ngời của cậu nhóc nhắn nhanh chóng vụt sáng, vẻ mặt vui vẻ đáp ứng, sau đó bắt đầu chọn món ăn.

Đinh Thiên Vũ chỉ gọi một bữa ăn tinh tế và một tách cà phê, lần này, Lục An Bảo tự giác gọi một bữa ăn dành cho cho trẻ em vừa đủ hấp dẫn.

Thấy vậy, Đinh Thiên Vũ hoàn toàn yên tâm. Nhưng, anh ta cho rằng như vậy là xong rồi sao? Tất nhiên là không, cậu tự nhủ.

Hừ hừ, tên keo kiệt, ngươi nghĩ thế này thì không phải tiêu nhiều tiền sao, mơ đẹp quá, chút đồ ăn này không tốn bao nhiêu, nhưng…

Bàn tay nhỏ bé của cậu nhanh chóng lật trang menu các loại rượu phía sau, trên đó có đủ loại hình ảnh và danh sách chai rượu rất đẹp, trông rất cao cấp.

Cậu bé lập tức nhìn chằm chằm vào món ở trang đầu tiên, ngón tay út chỉ vào bức tranh trên cốc thủy tinh bên cạnh chai rượu, chất lỏng trong suốt màu đỏ tím bên trong rất hấp dẫn.

“Màu này đẹp quá, nhìn giống như nước nho. Cháu đã uống nước nho rồi. Vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.”

Hai mắt Lục An Bảo sáng ngời, người phục vụ cười nhẹ một tiếng không để tâm, mấy lời của trẻ con, không ai để ý làm gì.

“Chú ơi, nước màu nho này chắc ngon lắm. Ba cháu cũng thích. Cháu gói một ít mang về cho ba uống được không?”

Đinh Thiên Vũ nghe được trong lòng không khỏi cười nhạo, cũng không quan tâm, trong lòng chỉ tràn đầy khinh thường, đối với ba của cậu hoàn toàn không xem ra gì.

Chắc chắn rồi, một người phụ nữ như Vô Ưu chẳng có gì ngoài ngoại hình đẹp. Cô ta có thể lấy một người đàn ông tốt sao, thế mới lạ, hừ.

Anh ta trong lòng trăn trở nhưng không hiện lên mặt, chỉ tùy ý gật đầu: “Ừ.”

Lục An Bảo cười rạng rỡ hơn nhìn người phục vụ: “Chị xinh đẹp, em muốn cái này, đóng gói giúp em. Ừm… năm chai, nhớ là năm chai.”

Vừa nói một tay cậu vừa che đi hình ly rượu, tay kia chỉ vào bình rượu, ý hết sức rõ ràng.

Cậu muốn năm chai, không phải năm ly.

Như thế cũng dễ hiểu, bởi vì nhiều người gọi loại rượu này theo từng ly. Người phục vụ ghi chép mà tay run run, vẻ mặt kinh ngạc, năm chai? Điều này…

Lục An Bảo sợ cô làm hỏng việc tốt của mình, đóng lại thực đơn kín đáo đưa cho cô, thúc giục: “Chỉ bao nhiêu đây thôi, đừng quên năm chai của cháu, bỏ vào cái túi đẹp cho cháu nhé.”

Người phục vụ yên lặng nhìn Đinh Thiên Vũ, ánh mắt rơi vào đồng hồ đeo tay của anh ta, mấy giây sau mới thu lại ánh mắt, sắc mặt trở lại bình thường, cô mỉm cười: “Được rồi, xin chờ một chút.”

Cô thâm nghĩ những người đeo đồng hồ tiền triệu, dù có nghĩ đến cũng sẽ không để ý đến chút tiền lẻ này.

Đinh Thiên Vũ thích sĩ diện, bất kể dùng bao nhiêu tiền, trang phục khi đi ra ngoài chắc chắn sẽ không tệ, nhất là hôm nay chuẩn bị cầu hôn nên chú tâm ăn mặc kỹ càng.

Không biết có tính là tự đập đá vào chân mình không, Đinh Thiên Vũ đã bỏ qua một cơ hội cứu vấn tình hình.

Anh ta nhìn cậu nhóc trước mặt, cũng không muốn ngăn cậu lại, lát sau Vô Ưu sẽ đến, tốt hơn là nên tốc chiến tốc thắng.

Nghĩ đến đây, Đinh Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, nghiêng người nhìn Lục An Bảo, dịu dàng cười một cái, nhưng trong mắt cậu nhóc thì anh ta là đang có kế hoạch gì đó, đại ác ma sắp gạt bán cậu rồi.

“An Bảo, cháu có thích chú không?”

Hai tay Lục An Bảo cầm cốc, uống cạn ly nước chanh, ra vẻ dễ thương mà gật đầu: “Cháu thích. Chú là một người tuyệt vời.”

Anh ta cười nhẹ: “Vậy thì cháu có muốn chú là ba của cháu không?”

Cậu liếm môi, nghi ngờ nói: “Ba? An Bảo có ba rồi.”

“Chú biết cháu có ba rồi, nhưng cháu muốn có thêm một ba không? Cháu nghĩ xem, nếu có thêm một người ba, thì sẽ có thêm một người yêu thương cháu.”

Hừ, quỷ nghèo không biết xấu hổ.

Trong lòng cậu nhóc Lục An Bảo nôn mửa dữ dội, trên mặt lại ra vẻ vui mừng: “Thật sao? Vậy có phải chú sẽ dẫn cháu đi chơi, ăn đồ ngon, mua quần áo?”

Ba chữ cuối cùng khiến Đinh Thiên Vũ khó chịu trong lòng, không nhịn được lại nghĩ lại hơn một tỷ hết sức đau lòng lúc nãy khiến anh ta đau đến hoa cả mắt.

“Đúng vậy, nếu chú trở thành ba của cháu, sau này nhất định sẽ mua cho cháu rất nhiều đồ tốt.”

Đương nhiên là anh chỉ lừa gạt thằng nhóc khốn kiếp này, chỉ cần anh ta cùng Vô Ưu kết hôn, ai còn quan tâm đứa nhỏ này, còn muốn tiêu tiên của anh ta, hừ, nằm mơ đi!

Lục An Bảo lắng lặng nhìn anh ta, khẽ bĩu môi, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa, mà đôi mắt nhỏ nhìn vê phía ngoài cửa.

Sắp đến giờ rồi, sao mẹ còn chưa về.

Đinh Thiên Vũ cau mày, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “An Bảo, sao vậy? Cháu không thích quần áo hôm nay chú mua cho cháu sao?”

“Suy nghĩ một chút đi, chỉ cần chú và mẹ cháu…”

Lúc này, người phục vụ đẩy xe thức ăn tới, đặt thức ăn lên, từ bên dưới lấy ra một cái túi tinh xảo.

“Bạn nhỏ, đây là năm chai mà cháu muốn…”

Quảng cáo
Trước /492 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Copyright © 2022 - MTruyện.net