Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 337
Hai chữ rượu vang còn chưa được nói ra thì đã bị Lục An Bảo ngắt lời: “Em biết rồi, đây là nước ép nho, chị xinh đẹp ơi nhiệm vụ của chị đã hoàn thành rồi, chị đi đi ạ.”
Nhân viên phục vụ: “…”
Cậu nhóc nhìn Đinh Thiên Vũ: “Chú ơi, chú đưa quần áo cho con đi, con muốn xem thử.”
Đinh Thiên Vũ không nghĩ nhiều, túi đựng quần áo trẻ em này để ở chỗ anh ta cũng không có tác dụng gì, càng khiến anh ta bực bội, đưa cho cậu nhóc cũng được.
Đừng thấy cậu nhóc Lục An Bảo còn ít tuổi, dáng người nhỏ bé, sức lực của cậu không nhỏ chút nào đâu.
Mới ba tuổi cậu đã được Lục Tấn Uyên huấn luyện đặc biệt , đến nay đã gần ba năm rồi, sức lực không thể so với đàn ông trưởng thành nhưng so với phụ nữ thì không vấn đề gì.
Đúng lúc Vô Ưu đến đây.
“An Bảo, Thiên Vũ…”
Cậu nhóc nhanh chóng quay người, vừa chạy về phía Vô Ưu vừa kêu to: “Mẹ ơi…”
Tiếng kêu này khiến mọi người chú ý đến, sau đó cậu nhóc Lục An Bảo bắt đầu diễn kịch.
“Hu hu…Mẹ ơi…” Cái miệng nhỏ của cậu bẹp lại, vừa chạy đến đã khóc nức nở, nước mắt nói chảy là chảy, bản lĩnh này luyện được khi ở nhà lớn họ Lục lúc còn bé.
Nhớ lúc ấy cậu chưa được ba tuổi, ba đã bắt đầu yêu cầu nghiêm khắc với cậu, mỗi lần ba bắt nạt mình thì cậu nhóc sẽ trực tiếp đi tìm ông nội nhờ ông che chở.
Nhà họ Lục chỉ có một đứa cháu là Lục An Bảo nên ông Lục yêu thương đứa cháu này hơn cả trân châu, mỗi lần cậu bé khóc thì cậu muốn làm gì làm, muốn có cái gì sẽ có cái đó.
Tiếng khóc của cậu khiến mọi người giật mình, đặc biệt là Đinh Thiên Vũ, không hiểu sao lại có cảm giác hoang mang, lo lắng.
Vô Ưu lo lắng, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu nhóc: “An Bảo ngoan, không khóc không khóc nha, có chuyện gì thì nói với mẹ, đừng khóc nữa nha.”
Nước mắt Lục An Bảo chảy dài, giọng nói mềm mại đáng thương vô cùng, ngón tay nhỏ chỉ vào Đinh Thiên Vũ.
“Mẹ ơi, vừa rồi chú nói với con rất nhiều.”
“Chú ấy nói hai người sắp kết hôn, chú ấy bảo con sau này không được quấy rầy mẹ nữa, nói con rất phiền phức.”
“Chú ấy còn nói, chờ hai người ở bên nhau rồi thì mẹ không cần con nữa, sau này con không được gặp mẹ nữa, không được ở cùng mẹ nữa, nói con là đứa bé không có mẹ…”
“Hu hu, mẹ ơi, mẹ không cần An Bảo nữa sao, An Bảo không muốn không có mẹ đâu.”
Cậu nhóc vừa khóc vừa kêu gào, giọng của đứa trẻ vang vọng trong nhà hàng đang yên tĩnh.
Ban đầu Lục An Bảo chỉ diễn thôi, nhưng sau đó càng nói càng thấy đau lòng, nước mắt cũng rơi thật, thế là tủi thân khóc luôn.
Bởi vì cậu nhận ra, nếu sau này mẹ không ở bên ba thì dù cho không ở bên ông chú đáng ghét này cũng sẽ ở bên người khác.
Những lời cậu vừa nói cho dù không phải tất cả đều thành sự thật thì ít nhất cũng sẽ có một nửa thành sự thật.
Ai nha, đây là một kết quả rất đáng sợ đó.
Nghĩ như thế nên cậu nhóc hạ quyết tâm phải giúp ba mẹ ở bên nhau càng sớm càng tốt, để cuộc sống sau này của bản thân tốt hơn nên cậu nhất định phải cố gắng.
Cậu nhóc Lục An Bảo vừa khóc, hít hít mũi mắt nhìn sang chỗ khác, vừa lén lấy tay véo mạnh vào tay mình, a a a, đau quá.
“Mẹ ơi, tay con đau quá, vừa rồi chú ấy dùng sức rất lớn để kéo con đi đấy.”
Vừa nói vừa vén áo ở tay lên, trên cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo có mấy dấu đỏ rất dễ thấy, mọi người ồn ào hẳn lên, ai cũng nhìn đến Đinh Thiên Vũ đang ngơ ngác.
Vô Ưu không dám tin những lời cáo trạng của Lục An Bảo. Cô không thể nào tưởng tượng được một người đàn ông lịch lãm ôn nhu như Đinh Thiên Vũ lại nói những lời như thế với con trai cô.
An Bảo còn bé vậy mà.
Nhưng lúc này nhìn thấy những dấu vết trên tay con trai, màu đỏ kia như đâm vào mắt cô, phá vỡ hơn phân nửa lí trí của cô.
Đây là đứa con mình vất vả lắm mới có thể tìm lại, An Bảo đáng yêu ngoan ngoãn như thế, luôn suy nghĩ cho người mẹ thất bại này, cô không cho phép ai Cậu nhóc Lục An Bảo vừa khóc, hít hít mũi mắt nhìn sang chỗ khác, vừa lén lấy tay véo mạnh vào tay mình, a a a, đau quá.
“Mẹ ơi, tay con đau quá, vừa rồi chú ấy dùng sức rất lớn để kéo con đi đấy.” Vừa nói vừa vén áo ở tay lên, trên cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo có mấy dấu đỏ rất dễ thấy, mọi người ồn ào hẳn lên, ai cũng nhìn đến Đinh Thiên Vũ đang ngơ ngác.
Vô Ưu không dám tin những lời cáo trạng của Lục An Bảo. Cô không thể nào tưởng tượng được một người đàn ông lịch lãm ôn nhu như Đinh Thiên Vũ lại nói những lời như thế với con trai cô.
An Bảo còn bé vậy mà.
Nhưng lúc này nhìn thấy những dấu vết trên tay con trai, màu đỏ kia như đâm vào mắt cô, phá vỡ hơn phân nửa lí trí của cô.
Đây là đứa con mình vất vả lắm mới có thể tìm lại, An Bảo đáng yêu ngoan ngoãn như thế, luôn suy nghĩ cho người mẹ thất bại này, cô không cho phép ai được tổn thương An Bảo.
Vô Ưu bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đè nén tức giận nhìn qua: “Đinh Thiên Vũ.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ tên của anh ta, cũng là lần đầu tiên tức giận với anh.
“An Bảo mới hơn năm tuổi thôi, nó vẫn là đứa trẻ, sao anh lại đối xử với con trai tôi như vậy?” Cô rất tức giận.
Từ khi Lục An Bảo nói ra mấy câu kia thì trong nháy mắt những người khách đang vây xem đã có thể đoán ra mối quan hệ của người đàn ông và phụ nữ này rồi.
Nhưng có một điều không thể phủ nhận là hầu như không có ai nghĩ rằng Lục An Bảo đang nói dối, ngay cả Đinh Thiên Vũ cũng không ngờ huống chi là những người đang xem trò vui.
Ánh mắt khinh thường của bọn họ như đinh đóng vào người anh ta, bỗng nhiên khiến anh ta có cảm giác không có xui xẻo nhất chỉ có xui xẻo hơn.
Mất mặt trước đó có là gì đâu? Bây giờ anh ta mới cảm thấy xấu hổ, bối rối chưa từng có, hơn nữa…
Chớp mắt, ánh mắt Đinh Thiên Vũ như muốn giết người hung hăng trừng đứa trẻ ở đối diện, mặt mũi vặn vẹo, thực sự nghĩ không ra.
Một đứa nhóc mới lớn chút xíu, sao có gan nói dối như thế, càng không ngờ cậu nhóc này dám bẫy anh ta ở nơi đông người thế này?
Đây thật sự là một đứa trẻ năm tuổi sao? Suy nghĩ không khác gì người lớn.
Đinh Thiên Vũ đã lớn như vậy nhưng chưa từng bị đối xử như thế, càng đừng nói đến đối phương còn là một đứa trẻ, anh tức giận đến đỏ mắt, nhịn không được tiến lên mấy bước, nghiến răng nghiến lợi.
“Thằng nhóc này, mày đang nói nhảm gì thế hả? Tao nói như thế lúc nào hả?”
Cách xưng hô và dáng vẻ dọa người của anh đã lật đổ hết những ấn tượng tốt trong lòng Vô Ưu, cô kéo con trai ra sau lưng, lạnh lùng nhìn anh.
“Anh câm miệng đi, con trai tôi có tên họ đàng hoàng, anh mắng ai đấy?”
Lục An Bảo giống như bị dọa sợ, thân thể nhỏ bé run rẩy kịch liệt, ôm lấy Vô Ưu, giọng nói còn run run như bị dọa đến kinh hãi.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con sợ, đừng đánh „ con…
Câu nói này khiến những người phụ nữ có mặt ở đây rất đau lòng, mấy người khách ở gần đó nhanh chóng đứng dậy chặn anh ta, trợn mắt nhìn.
“Anh muốn làm gì hả? Đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng đánh được, đúng là đồ lòng lang dạ sói.”
“Đúng thế, đây là nơi công cộng, không phải chỗ để anh la lối om sòm.”
“Tướng mạo thế này không ngờ lại là cầm thú, đúng là nhìn không ra.”
“Anh ra tay thử xem, hừ…”
“Cô gái à, cô tìm dạng đối tượng gì thế này, mau chia tay đi, sau này mở to mắt ra, phải nghĩ cho con trai nhiều hơn.”
Có mấy người khuyên Vô Ưu, Lục An Bảo nhờ vào tuổi của mình mà phát huy hết mức, từ lúc bất đầu đến bây giờ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tiếng mà đã gãi bẫy chết Đinh Thiên Vũ.