Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 401
Lê Tư Duệ nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm giác được có điểm gì là lạ, nhìn bạn thân của mình, bỗng nhiên trừng to mắt: “Cậu chưa bao giờ nghĩ về chuyện này phải không?”
Cô mấp máy môi, thở dài: “Tớ cũng không biết.”
“Làm sao cậu có thể không biết chứ, tớ thấy rõ ràng tổng giám đốc Uyên rất thích cậu, lại nói, hai người đến cả con cũng có rồi… Cậu sẽ không thể không vui chứ.”
Không vui?
Đinh Vô Ưu nghĩ, cảm xúc của cô giống như không quá mâu thuẫn, hai bên tai lập tức đỏ lên, lập tức nói: “Tớ còn chưa có khôi phục ký ức đầu, chờ nhớ được chuyện trước kia rồi nói sau.”
Lê Tư Duệ gật đầu: “Cũng đúng, dù sao tình cảm giữa hai người là phát sinh trước khi mất trí nhớ, quả thật tình huống này có chút phức tạp.”
Lúc này, Lục An Bảo chạy tới, Đinh Vô Ưu tiếp được con trai, lau mặt và tay cho cậu nhóc, lại đút cho cậu bé chút nước trái cây, động tác tự nhiên lại thuần thục, Lê Tư Duệ nhìn thấy mà lắc đầu.
“Haizz, mấy tháng trước tớ còn tưởng rằng cậu vẫn là một thiếu nữ giống tớ đấy, không nghĩ tới quay mặt một cái cậu đã làm mẹ rồi.”
Cô nói, lại nâng cằm lên nhìn Lục An Bảo: “Nhưng nếu có thể sinh ra một đứa con đẹp mắt như vậy, tớ cũng nguyện ý làm mẹ.”
Quả thực Đinh Vô Ưu cảm thấy dở khóc dở cười.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó: “Tư Duệ, ngày mốt chúng ta sẽ đi vùng ngoại ô chơi hai ba ngày, Lục Tấn Uyên sắp xếp đến một nông trại nghỉ dưỡng tư nhân ở thành phố này, cậu có muốn đi cùng không?” Lục Tấn Uyên vẫn luôn muốn bồi dưỡng tình cảm với Đinh Vô Ưu, cho nên thừa dịp lần kia tranh tài chiến thắng liền muốn ăn mừng một trận.
Chờ anh làm xong công việc bắt buộc, bọn họ liền cùng nhau đi nghỉ, chỉ có hai ba ngày, địa điểm cũng không xa, ngay tại nông trại nghỉ dưỡng tư nhân trong thành phố.
Đinh Vô Ưu không từ chối mà đồng ý.
Dựa theo ý nghĩ của Lục Tấn Uyên, tất nhiên sẽ hi vọng kì nghỉ phép chỉ có anh và Đinh Vô Ưu, trải qua qua thế giới của hai người, nhưng anh cũng biết, chuyện này không thể nào, con trai nhất định cũng sẽ đi.
Chỉ là, anh càng không nghĩ tới, Đinh Vô Ưu còn để Lê Tư Duệ gia nhập.
Đương nhiên là Lê Tư Duệ có suy nghĩ đến tâm tư của Lục Tấn Uyên, nhưng nghỉ phép ở nông trại nghỉ dưỡng tư nhân là nơi chỉ những kẻ có tiền mới có thể hưởng thụ, có tổng giám đốc Uyên sắp xếp, chắc chắn là miễn phí, chỗ tốt này, ngu gì mà không nhận.
Cô ta lập tức đồng ý.
Cậu nhóc Lục An Bảo bên cạnh trợn tròn mắt, cầm lấy điện thoại di động trong túi trực tiếp báo tin cho ba mình, chuyện này đối với anh mà nói, chắc chắn không phải tin tốt gì.
Đối với chuyện này, Lục An Bảo lại rất thích.
Ai bảo người ba vô lương kia của cậu, mỗi lần ở bên cạnh mẹ liền nghĩ biện pháp ngăn cách mình.
Trong phòng làm việc, Lục Tấn Uyên nhận được tin tức, quả nhiên lông mày nhíu lại, mười phần bất đắc dĩ, nghĩ một lát, lại nhắn tin cho trợ lý An Minh của mình.
Ngày mốt đến nông trại nghỉ dưỡng tư nhân nghỉ phép, để anh ta đi cùng, Lục Tấn Uyên đánh bàn tính, đến lúc đó, trực tiếp ném Lê Tư Duệ và con trai cho An Minh là được.
Cứ như vậy, vốn dĩ chỉ có một nhà ba người chuẩn bị nghỉ phép, lập tức lại nhiều hơn hai người.
Ở ngoại ô phía đông Hà Giang, một nông trại nghỉ dưỡng tư nhân có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, vốn là tài sản riêng của nhà họ Lục.
Vì bọn họ tới du lịch, Lục Tấn Uyên đã sớm đánh tiếng với quản lý bên kia, chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi việc, bọn họ chỉ cần mang vài bộ quần áo nhẹ nhàng, tới chơi mang theo một hai bộ quần áo thay nhau giặt là được.
Buổi chiều, một chiếc xe sang trọng chạy đến, đoàn người Lục Tấn Uyên đi xuống, trong bốn người còn thiếu Lê Tư Duệ.
Kế hoạch không theo kịp tiến độ, Lê Tư Duệ bị ông chủ công ty sắp xếp công việc khẩn cấp, ngày mai mới có thể tự mình tới, tập hợp với bọn họ.
Hôm sau. Lê Tư Duệ đến, bởi vì Lục Tấn Uyên đã sớm nói qua cho nên quản lý chiêu đãi cô ta rất chu đáo.
“Cô chính là cô Duệ phải không, cậu chủ Lục đã nói với tôi rồi, cô có yêu cầu gì thì cứ nói.”
Cô ta gật đầu qua loa, nhìn phong cảnh xinh đẹp trong nông trại nghỉ dưỡng tư nhân, quả thực choáng váng.
“Cô Duệ, có cần tôi đưa cô lên không?”
“A không cần, đưa cho tôi thẻ dự phòng của phòng 305 là được.” Cô tùy ý xua tay.
“Được.”
Lấy được thẻ, Lê Tư Duệ đeo túi xách, hùng hùng hổ hổ ngâm nga một bài hát bước chân nhẹ nhàng đi vào thang máy, định một tiếng, dùng thẻ phòng mở cửa phòng 305 ra.
Cô ta đi vào, ném ba lô lên ghế số pha, đặt mông ngồi xuống, thở phào một cách thoải mái, nhìn thấy cửa sổ đối diện sát đất, lập tức hài lòng vui sướng chạy tới.
Dưới cửa sổ sát đất là một hồ nước, Lê Tư Duệ kinh ngạc không thôi, thật quá xinh đẹp.
Hồ nước rất lớn, hình dạng uốn lượn bất quy tắc, ba góc đều đặt những đình nghỉ mát tinh xảo, trong hồ nước có những bông hoa thủy tiên rất xinh đẹp, nở rộ đón ánh nắng thỏa thích.
Những bông hoa thủy tiên này có rất nhiều màu sắc mà Lê Tư Duệ chưa từng thấy, đây tuyệt đối không phải loại bình thường, thậm chí ở giữa có một bông hoa thủy tiên màu vàng, mười phần bắt mắt.
Cô ta vẫn chưa thỏa mãn thu tầm mắt lại, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ, thầm thì trong miệng.
“Tại sao mới sáng sớm mà Vô Ưu không có ở trong phòng nhỉ.
Cô nghĩ đến cái gì, trừng to mắt: “Không phải Vô Ưu đang ngủ cùng tổng giám đốc Uyên đấy chứ.”
Não Lê Tư Duệ vẫn chưa hoàn toàn hoạt động, chỉ nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, theo bản năng đi qua, tiếng nước càng thêm rõ ràng, cô lập tức hiểu rõ, hóa ra là đang tắm.
Tâm tư không an phận của cô gái nào đó nổi lên, chuẩn bị đùa ác một phen, liền rón rén đi vào phòng tắm.
Có lẽ không nghĩ tới sẽ có người xông tới, chủ nhân của căn phòng tắm đang tắm rửa, cửa cũng không khóa, kéo một phát liền có thể mở ra.
Cửa phòng tắm được đánh bóng, Lê Tư Duệ vừa tiến đến, liền có thể trông thấy bóng người phản chiếu trên cửa, cô cười hì hì đi lên phía trước, quyết định dọa Đinh Vô Ưu một phen.
Cô kéo cửa ra một chút, một luồng khí nóng xông thẳng vào mặt, Lê Tư Duệ chỉ thò đầu vào, sau đó, liếc mắt liền nhìn thấy một bộ phận… nam tính size L?
Không chỉ như thế, do chiều cao nên tâm nhìn của cô rất rộng, nhìn thẳng vào một nơi ở cự ly gần nên thật sự không thể nhìn rõ.
Lê Tư Duệ lập tức trừng to mắt, bộ não bùm một tiếng, trong đầu nổ tung hoa trong nháy mắt, bị kích thích không nhỏ, thảm thiết hét lên một tiếng.
An Minh vừa tắm rửa vừa nhắm mắt lại, hoàn toàn không nghĩ tới phòng của mình sẽ có người đi vào, càng không nghĩ tới mình tắm rửa còn có người nhìn trộm, đột nhiên bị tiếng hét kinh hãi này làm cho suýt ngã.
Anh ta vừa mở mắt, kinh ngạc nhìn khe cửa phòng tắm có một cô gái thò đầu vào, cảnh tượng đó vô cùng kinh dị, cho dù tố chất tâm lý của anh ta có tốt đi chăng nữa, cũng không thể bình tĩnh nói.
An Minh cũng chịu kích thích không kém Lê Tư Duệ, cũng kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức gà bay chó chạy.
Lê Tư Duệ váng đầu chóng mặt, lảo đảo chạy ra khỏi phòng tắm, đầu óc vô cùng rối bời, cả người đều vô cùng sửng sốt.
Trời ạ, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?
Là ảo giác sao? Nhất định là ảo giác rồi.
An Minh mặc khăn tắm đi ra, anh ta cũng không nhận ra Lê Tư Duệ, mặc dù biết bạn thân của Đinh Vô Ưu cũng sẽ tới, nhưng anh ta chưa từng thấy qua ảnh chụp của Lê Tư Duệ.
Cộng thêm một màn kích thích vừa rồi, căn bản anh ta không hề nghĩ tới phương diện này, sắc mặt tái xanh trừng mắt với cô: “Cô từ đâu đến? Vào bằng cách nào?”