Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 420
“Vậy như thế này thì sao, dù sao giám đốc Ninh cũng vừa mới tới, cũng cần thời gian để thích ứng với quy trình công việc của bộ phận thiết kế B của chúng ta, chờ đến khi cô có thể hoàn toàn bắt đầu được, đến lúc đó chuyển đến phòng làm việc cũng chưa muộn, cô thấy sao?”
Dáng vẻ của Mai Vũ Ánh hoàn toàn giống như là vì muốn tốt cho cô.
Ôn Ninh không phải kẻ ngốc, cô đương nhiên biết lời nói của đối phương tuy dễ nghe nhưng nghĩ kĩ một chút liền biết đây chính là một cái bẫy.
Chờ cô hoàn toàn bắt đầu được sao?
Nếu như cô đồng ý, chỉ cần Mai Vũ Ánh chiếm được phòng làm việc của Cô Ưu ngày, để cô ta sắp xếp công việc của bộ phận B, cô sẽ trở thành một giám đốc hữu danh vô thực.
Cứ như thế, cái gọi là giai đoạn thích ứng không biết cần bao lâu mới có thể kết thúc.
Cô khẽ cười: “Phó giám đốc Ánh, vừa rồi tôi cũng đã nói, cấp trên cấp dưới của trụ sở chính này được phân chia rõ ràng, tôi vừa được điều qua đây nhậm chức, ngộ nhỡ cấp trên điều tra, phát hiện quyền lực của phó giám đốc và giám đốc của bộ phận B bị đảo ngược, vậy thì không hay lắm, sẽ gây phiền phức cho phó giám đốc Ánh.”
Lời này của cô không có ý gì khác, nhưng Mai Vũ Ánh lại cho rằng Ôn Ninh đang uy hiếp cô ta, dùng cấp cao của trụ sở chính để uy hiếp cô ta, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên vô cùng khó coi. Ôn Ninh làm như không nhìn thấy, nếu như để lấy lại được quyền lực mà cần phải đắc tội với Mai Vũ Ánh này vậy thì đây cũng là chuyện không có cách nào tránh khỏi.
Cô cũng không thể vì để không đắc tội với người khác mà để đối phương muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, vậy thì cô được điều động tới đây còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Cô nói tiếp: “Như vậy đi, tôi sẽ tạm thời dành ra một khu vực khác cho phó giám đốc Ánh ở trong văn phòng, trong thời gian ba ngày cố gắng bàn giao công việc, như vậy cũng sẽ hiệu quả hơn, cô thấy thế nào?”
Mai Vũ Ánh: “…” Thế nào sao? Cô ta chẳng cảm thấy như thế nào cả.
Đầu óc cô ta quay nhanh, nghĩ xem nên dùng cách gì để khiến cho người mới tới như Ôn Ninh này biết khó mà rút lui, trong lòng cô ta đã coi phòng làm việc bây giờ trở thành vật sở hữu của riêng mình.
Cô ta vô cùng ghét Ôn Ninh, người đến chiếm địa bàn này của mình.
Nhưng không chờ cô ta nghĩ ra cách, một trợ lý thiết kế vội vàng chạy tới: “Phó giám đốc Mai, trợ lý An Minh đến rồi.”
Cả trụ sở chính từ trên xuống dưới chỉ có một trợ lý họ An, mặt của Mai Vũ Ánh biến sắc, không quan tâm tới Ôn Ninh nữa mà lập tức chạy đi đón tiếp.
An Minh là trợ lý đặc biệt thân cận của tổng giám đốc Uyên, đã ở bên cạnh tổng giám đốc làm việc nhiều năm, cả tập đoàn này ngoại trừ tổng giám đốc, không một ai dám sai khiến An Minh.
Địa vị của anh ta được coi là dưới một người trên vạn người, một số cổ đông ở trong trụ sở chính cũng không thể không nể mặt An Minh.
Ngoại trừ tổng giám đốc Uyên, An Minh cũng là một người đàn ông độc thân vàng ở trong lòng các nhân viên nữ, những người mơ tưởng đến anh ta còn nhiều hơn, dẫu sao tổng giám đốc Uyên quá xa vời, bọn họ không với tới được.
So sánh thì trợ lý An Minh này cũng dễ tiếp cận hơn một chút.
Người này lại đích thân đến bộ phận thiết kế B như vậy khiến cho Mai Vũ Ánh cảm thấy vừa mừng vừa lo bởi vì không biết được lý do đối phương tới đây làm gì.
Ôn Ninh đương nhiên cũng nghĩ tới An Minh, lúc này An Minh qua đây không lẽ nào là bởi vì cô sao, nghĩ thế cô cũng đi qua đó.
“Trợ lý Minh, anh có thể đến bộ phận B của chúng tôi thật sự là vinh hạnh lớn của chúng tôi…” Khuôn mặt lúc nào cũng cứng ngắc của Mai Vũ Ánh lúc này cũng nở nụ cười xán lạn.
Với địa vị của An Minh, hoàn toàn không cần thiết đi quan tâm tới một nhân vật nhỏ như cô ta, nhìn xung quanh, lại nhìn thấy Ôn Ninh vừa đi từ phòng làm việc ra, khóe miệng anh ta cong lên sau đó liền đưa người đi tới.
“Giám đốc Ninh, hôm nay là ngày đầu tiên cô nhậm chức, ông chủ bảo tôi đưa người tới xem xem cô có cần gì không, thuận tiện trang trí lại phòng làm việc của Cô Ưut chút.”
Lời nói này của anh ta khiến cho toàn bộ người của bộ phận B vô cùng kích động, đặc biệt là Mai Vũ Ánh, mặt cô ta lập tức trở nên nhợt nhạt.
Trợ lý Minh vừa rồi nói gì cơ, ông chủ bảo anh ta tới đây? Người có thể khiến cho An Minh gọi là ông chủ là ai chứ? Không phải chỉ có một người duy nhất thôi sao?
Cái gọi là “nhảy dù” thường có hai loại, một là thực lực quá mạnh, hai là có người chống lưng, đương nhiên còn có một loại nữa là dung hòa của hai loại trên, Ôn Ninh này rõ ràng là thuộc loại có người chống lưng.
Trước đó Mai Vũ Ánh cũng đã từng đoán và đi nghe ngóng không dưới một lần xem cấp trên của cô ta rốt cuộc là nhân vật cao cấp nào, nhưng lại không thể ngờ được đó lại là người của tổng giám đốc Uyên. Ôn Ninh chớp mắt, có chút hoài nghi nhìn An Minh.
Sự xuất hiện của An Minh bao gồm cả những lời mà anh ta vừa nói, rõ ràng là đang giúp đỡ cô, hơn nữa còn ngầm nói với những người khác rằng người đứng phía sau cô là Lục Tấn Uyên, muốn gây rắc rối cho cô chính là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng trước đó Lục Tấn Uyên đã nói, cô cần phải dựa vào thực lực của bản thân để ngồi chắc vị trí tổng giám thiết kế này, nếu đã là như vậy còn bảo An Minh tới đây làm gì?
Trong lòng An Minh thầm thở dài, nói một đằng lại làm một nẻo, ông chủ rõ ràng là không nhẫn tâm để Ôn Ninh đơn độc đối mặt.
Từ ngày hôm qua tổng giám đốc Uyên đã thất thần trong phòng làm việc mấy lần, hôm nay vẫn không nhịn được mà phái anh qua đây, ha ha.
Mặc dù vẫn có chút không hiểu lắm nhưng trong lòng Ôn Ninh khẽ gượng cười, cô không thể phủ nhận được việc An Minh tới đây đã giúp cô thả lỏng hơn một chút.
Quả nhiên cô vẫn không thể thích ứng được với những mưu mô chốn công sở.
“Tôi vẫn chưa tới phòng làm việc, có cần thay đổi trang trí hay không tôi phải đi xem mới biết được.” Ôn Ninh không từ chối An Minh, dẫu sao phòng làm việc hay vị trí công việc đều thuộc về không gian riêng tư.
Một môi trường khiến cho bản thân cảm thấy quen thuộc và thoải mái sẽ càng có lợi hơn khi làm việc.
Ôn Ninh nhìn Mai Vũ Ánh: “Phó giám đốc Ánh, phiền cô dẫn đường.”
Mai Vũ Ánh đột ngột định thần lại, lắp bắp nói: “Không, không vấn đề gì.” Cô ta đi về phía phòng làm việc, bước chân lơ đãnh.
Trụ sở chính không phải nơi mà chỉ nhánh có thể so sánh được, bốn bộ phận thiết kế, mỗi bộ phận đều chiếm cả một tầng, diện tích rất lớn.
Mai Vũ Ánh dẫn đường, cho đến tận lúc đứng ở ngoài cửa văn phòng cô ta mới đột nhiên nghĩ đến điều gì đó mà tỉnh táo lại, trợn to hai mắt, đang muốn ngăn lại nhưng An Minh đã đưa người đẩy cửa vào trong.
Ánh mắt của cô ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, gương mặt trắng bệnh lập tức vào theo.
Phòng làm việc rất lớn, nhạc cổ điển vẫn đang phát, trên bàn trà có ly trà thơm thoang thoảng, mấy chiếc áo khoác và giày chất thành đống lộn xộn trên ghế sô pha, trong không khí vẫn còn lan tỏa mùi nước hoa hồng nồng nặc.
An Minh: ”….’ Trên mặt anh ta không lộ ra nhưng trong lòng đã sớm biết là chuyện gì, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mai Vũ Ánh: “Cô là phó giám đốc của bộ phận B?’ Gương mặt của Mai Vũ Ánh tái nhợt, hai chân.run rẩy, nhất thời không nói được gì chỉ có thể gật đầu.
“Tôi nhớ giám đốc của bộ phận B đã được điều rời đi từ tuần trước, việc điều chuyển mới được đưa ra cách đây ba ngày, vậy phiền cô giải thích một chút những thứ này là gì?”
Anh ta nói, đôi mắt nhìn vào những thứ bên trong văn phòng: “Những thứ lộn xôn này là do ai làm?”
Lúc này Mai Vũ Ánh hoàn toàn không còn dáng vẻ vênh váo hung hăng như trước nữa, vị trí giám đốc này giống như keo dán dán vào trong đầu của cô ta.
Chuyện ngày hôm nay dù lớn hay nhỏ, nếu như cấp trên thực sự muốn truy cứu, đừng nói là chức giám đốc mà chức phó giám đốc này của cô ta có giữ được hay không cũng là một vấn đề.