Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 490
Lục Tấn Uyên sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới Ôn Ninh sẽ chủ động nói ra lời này với chính mình.
Nhưng mà, anh làm sao có thể không đồng ý đây?
“Em nghiêm túc chứ?”
Người đàn ông luôn tỏ ra thoải mái lúc này hơi bối rối.
“Em chỉ là nhìn thấy rất nhiều hiểu lầm cùng bi thương như thế này, cũng có chút cảm động.”
Ôn Ninh thở dài lắc đầu, “Đời người tưởng chừng như rất dài nhưng thật ra luôn rất ngắn, phải nhìn rõ lòng mình mới có thể sống cả đời này mà không hối hận.”
Nghe được lời nói này, Lục Tấn Uyên liền ôm chầm lấy Ôn Ninh.
“Đã như vậy, chúng ta, sẽ phục hôn chứ?”
Ôn Ninh lắc đầu, “Chuyện này, em tạm thời sẽ không nhắc tới, chờ mẹ tỉnh lại rồi nói.”
Mặc dù sự nhiệt tình của Lục Tấn Uyên bị giảm sút đi một ít, nhưng mà, anh vẫn trao cho Ôn Ninh một nụ hôn tàn bạo.
Dù cho anh có đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi, nhưng mà thời gian mà hai người ở bên nhau, vĩnh viễn cũng không đủ.
Vài ngày sau Bạch Ngọc Linh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Dung Thiển Thiển là người đầu tiên phát hiện ra, Bạch Ngọc Linh nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần này, trong lòng cảm thấy có chút cảm động không thể giải thích được.
“Con là người hiến tủy cho cô sao, thật sự, cảm ơn con rất nhiều…”
“Mẹ, không, cô ấy không chỉ là một người hiến tặng, cô ấy còn là … con gái của mẹ.”
Ôn Ninh đi vào, mở miệng giải thích.
“Cái gì?”
Vẻ mặt khó hiểu của Bạch Ngọc Linh, làm cho vẻ vặt của Dung Thiển Thiển cũng trở nên lo lắng bồn chồn.
“Sự việc là như thế này…”
Ôn Ninh đem toàn bộ câu chuyện một lần nói ra hết.
Bạch Ngọc Linh sau khi nghe xong thì thở dài một hơi.
Bà nhìn cô gái trang điểm tinh xảo này, đột nhiên, trong mắt chợt có chút mờ mịt.
“Thiển Thiển? Con là con gái của mẹ?”
Dung Thiển Thiển đột nhiên có một chút kích động muốn khóc.
“Đúng vậy, con là con gái của mẹ…” Chỉ là, một tiếng gọi mẹ,nói không thành tiếng.
Ôn Ninh nhìn thấy cũng hơi rơi lệ, nhưng cô vẫn đi ra ngoài, để lại không gian cho hai mẹ con.
Lục Tấn Uyên kịp thời nắm lấy tay cô, “Đừng lo lắng, cho dù bọn họ có nhận ra nhau, thì em vẫn là con gái của bà ấy.”
Ôn Ninh gật đầu, đúng lúc này, một ông lão tóc bạc phơ từ bên ngoài đi vào, “Ôn Ninh là người nào?” Từ lúc mà Dung Thiển Thiển mở miệng, thì ông nội Dung đã biết cháu gái của mình là ai, liền lập tức chạy tới xem.
“Là con.”
Ôn Ninh vội vàng đỡ ông lão, ông lão không ngừng đánh giá nhìn cô, dường như tìm ra dấu vết của con gái từ trên người cô.
Sau khi thừa nhận cả hai phía, nút thắt trái tim của Dung Thiển Thiển đã mở ra rất nhiều.
Ông nội Dung cũng cho biết dù Dung Thiển Thiển không có quan hệ huyết thống với gia đình mình, nhưng cô ấy vẫn là người thân của mình.
“Nhưng đã như vậy, thì mọi thứ của Dung gia, tôi đều sẽ đưa lại hết cho cô.”
Dung Thiển Thiển nép mình bên cạnh Bạch Ngọc Linh, tuy hai người mới nhận ra nhau chưa lâu, nhưng mà mối quan hệ huyết thống thì không thể cắt đứt.
Bây giờ cô cũng không muốn lo lắng về những điều khác nữa, cô chỉ muốn ở bên mẹ và bù đắp những tiếc nuối trước đây.
“Cô thật sự định bỏ cuộc sao?” Ôn Ninh có phần không đồng ý với điều này, suy cho cùng thì khả năng của Dung Thiển Thiển đối với tất cả mọi người thì đều quá rõ ràng, hơn nữa làm thế nào để quản lí một gia tộc, cô ấy cũng không có thiên phú đó.
“Tất cả mọi thứ về nhà họ Dung tôi đều không quen, hơn nữa bây giờ họ Dung đã phát triển mạnh tay của cô, bỏ cuộc như vậy thì thật là đáng tiếc.”
“Tôi đối với nhà họ Dung không có bất kỳ ý nghĩ nào, nếu như có thể, xin cô tiếp tục quản lý nó.”
Ôn Ninh nói xong, ông lão gật đầu, “Đây là sự thật, nhưng mà, nếu như con không muốn, thì ta cũng không ép buộc.”
Dung Thiển Thiển nghĩ tới nghĩ lui, nhà họ Dung là công sức dày công của cô, cô thật sự không thể nói bỏ là bỏ, Bạch Linh Ngọc cũng nhìn ra được sự bất đắc dĩ của cô, “Không quan trọng, bất kể thế nào, mẹ đều sẽ giúp cho con.”
Sau đó, Dung Thiển Thiển mới đồng ý tiếp tục quản lý các công việc của gia đình Dung.
“Còn có việc này … mẹ, còn có ông ngoại, con … dự định kết hôn với Lục Tấn Uyên.”
Ngay khi những lời này nói ra, các vị trưởng bối có mặt đều nhìn nhau.
Bạch Ngọc Linh không nói gì.
Những ngày qua, Lục Tân Uyên làm những gì bà đều nhìn thấy được, nhưng vẫn có điểm đáng tiếc cho Hạ An Bình.
Nhưng lão gia tử lại rất vui mừng, Lục Tấn Uyên năng lực cùng tướng mạo đều xuất chúng, cháu gái gả cho cậu ta, tuyệt đối không tồi.
“Lục Tấn Uyên, những chuyện trước đây, tôi cũng không uốn nói, nhưng bây giờ Ninh Ninh cũng có người chống lưng, không phải cô gái nhỏ bơ vơ cô đơn và bất lực như lúc trước nữa, nếu cậu dám bắt nạt con bé, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Bạch Ngọc Linh nói, lại cảm thấy hơi buồn.
Khi thấy điều này, Dung Thiển Thiển nhanh chóng an ủi và nói: “Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh, thủ đoạn của tôi, anh không phải là chưa từng thấy qua”
Đối với Ôn Ninh, tuy rằng thời gian thân thiết không bao lâu, nhưng cô ấy đã trở thành một tồn tại tốt hơn cả chị em ruột.
“A a, nghe thấy chưa? Sau này anh nhất định phải tốt với em thêm một tí rồi.”
Ôn Ninh rất vui khi nhìn thấy điều này và uy hiếp Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên cũng nở nụ cười, “Yên tâm, nếu anh dám làm gì có lỗi với em, thì cứ để họ tới chỉnh đốn anh.”
Một vài người lại thảo luận về vấn đề này, đem mọi sự việc của hôn lễ nói đến tường tận mọi ngóc ngách.
Lục Tấn Uyên nói rằng nhất định phải có một đám cưới hoành tráng, dù sao thì cuộc hôn nhân đầu tiên của họ cũng quá đơn giản.
Ôn Ninh không có phản đối, hai người nói chuyện, lại bắt đầu chuẩn bị mồm miệng chiến đấu rồi, có vài người không muốn làm bóng đèn, tươi cười rời đi, nhường không gian cho hai người. …
Khi Lục Tấn Uyên quay trở lại, anh đã nói chuyện với ông Lục và Diệp Uyển Tĩnh về cuộc hôn nhân.
“Việc này, không có lý do gì để phản đối.”
Lão Lục rất xúc động.
Lý do duy nhất của Diệp Uyển Tĩnh không còn nữa, mặc dù bà ta vẫn không thích Ôn Ninh, nhưng bà ta chỉ có thể thừa nhận.
Dưới sự giải quyết của nhà họ Lục và nhà họ Dung, tin tức về đám cưới nhanh chóng lan rộng và trở thành một sự kiện lớn, chiếm nhiều tiêu đề trên các trang nhất.
Đinh Sơn Trí nhìn tin tức mà tức giận đến mức đập vỡ chiếc cốc trong tay.
Nhìn Đinh Thiên Vũ đã phát điên, ông ta tức giận đá anh ta một cái, “Đồ rác rưởi.”
Đinh Thiên Vũ bây giờ đã trở thành một kẻ ngốc, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đau và bắt đầu khóc.
Đinh Sơn Trí không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng vào phòng, trên tay ông ta lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, mở ra, bên trong là một bức ảnh chụp chung của một cặp đôi trẻ.
Người đàn ông là chính ông ta, nhưng người phụ nữ là Diệp Uyển Tĩnh.
Ký ức của ông ta dường như đã bị kéo về nhiều năm trước.
Vào thời điểm đó, nhà họ Đinh không quan tâm đến ông ta, và ông ta không có nhiều quyền lực cũng như tài chính, nhưng ông ta đã ngoài ý muốn mà yêu Diệp Uyển Tĩnh.
Nhưng thời gian êm ấm chẳng kéo dài bao lâu, Diệp Uyển Tĩnh rất nhanh liền phải kết hôn kinh doanh gả cho ba của Lục Tấn Uyên.
Đinh Sơn Trí đương nhiên không muốn nhìn thấy cảnh này, vì vậy ông ta đã đến tìm bà ta, nói rằng ông ta sẽ dẫn bà ta bỏ trốn và rời khỏi nơi đây.
Nhưng Diệp Uyển Tĩnh đã từ chối.
Nhà họ Diệp không dám làm phật lòng nhà họ Lục, chỉ có thể gả bà ta qua đó.
Nhưng không ngờ sau khi cưới bà ta sẽ không hạnh phúc, chồng bà ta cứ lừa dối ngoại tình, ngày nào bà ta cũng phải đối mặt với những cái tin đăng báo lá cải, những việc này đã làm bà ta hoàn toàn kiệt sức, bà ta gân như không thể chịu đựng được những điều này, nhưng không ngờ chồng mình lại cặp kè với một cô bồ nhí là sinh viên đại học, nói về cái gọi là tình yêu đích thực và thậm chí đòi ly hôn.
Giờ phút này ly hôn, mặt mũi của bà ta sẽ đặt ở chỗ nào cơ chứ ?
Diệp Uyển Tĩnh không những không đồng ý mà còn xuống tay hại chết người phụ nữ và con trai của cô ta đến chất.
Cuối cùng, chồng bà ta chết trong một vụ tai nạn xe hơi để bỏ trốn cùng người phụ nữ, và bà ta trở thành góa phụ.
Sau khi Đinh Sơn Trí đạt một số thành công, ông ta cũng đi tìm bà ta, nhưng Diệp Uyển Tĩnh đã quá mệt mỏi và không còn nghĩ đến tình yêu nữa.
Vì vậy, ông ta hận nhà họ Lục và cha của Lục Tấn Uyên, nếu không phải vì bọn họ thì làm sao bọn họ có thể chia lìa được.