Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy cô xuất thân nghèo khó, nhưng cô vẫn luôn cho rằng mình giống như cỏ dại, tràn đầy sinh lực.
“Đây là tiềm thức, có lẽ chính cô cũng không phát giác, cái này là do hoàn cảnh gia đình lâu dài tạo nên.” Ôn Đình Vực giải thích với cô: “Cô có phải thường xuyên lo được lo mắt, suy nghĩ hay thay đổi?”
Có Niệm Niệm ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Ôn Đình Vực cười cười không trả lời vấn đề này: “Đợi một ngày nào đó lúc cô nhìn thấy những y phục xa xỉ sẽ mặc vào mà không cần suy nghĩ đến vấn đề xứng đáng hay không, vậy một chút tự ti này của cô mới thật sự biến mắt.”
Lúc đi ngủ Cố Niệm Niệm vẫn luôn suy nghĩ những lời mà Ôn Đình Vực nói.
Chẳng lẽ chính mình cũng không biết mình có chút tự ti?
Tâm tư cô lại từ quần áo hàng hiệu chuyển lên người Ôn Đình Vực.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình và Ôn Đình Vực sẽ không có bất kỳ khả năng nào.
Cho dù cô hiểu lầm rằng mình mang thai, Ôn Đình Vực đã nói với cô anh sẽ phụ trách, cô vẫn cảm thấy không có khả năng, bởi vì cô cùng Ôn Đình Vực không phải là người cùng một thế giới.
Chẳng lẽ đây cũng là vì cô tự ti?
Cố Niệm Niệm bị ý tưởng này làm cho sợ hãi.
Buổi tối lúc đi ngủ Có Niệm Niệm lại mơ thấy giác mơ kia, Một người mang cô đi tìm búp bê, đi mãi đi mãi cô liền tìm không được đường về.
Toàn thân cô bị bao phủ bên trong một mảnh sương mù.
Giác mộng này cô đã rất lâu chưa mơ thấy, từ sau khi rời đi Cố gia, cô cơ hồ chưa từng mơ qua.
Lúc Cố Niệm Niệm rời giường thì Ôn Đình Vực đã đi rồi.
Dì Lý đem bữa sáng tới: “Tiên sinh đã đi nước ngoài rồi, hạng mục lần trước còn chưa hoàn thần, cần đi thêm một chuyến.”
Có Niệm Niệm nghĩ Ôn Đình Vực đi công tác chỉ vì không gọi được điện thoại cho mình mà giữa đường phải trở về thì liền ngượng ngùng kỳ lạ.
Ôn Đình Vực đối với mình thật tốt!
Có Niệm Niệm uống một ngụm sữa bò.
Sữa bò ở đây đều là vận chuyển bằng đường hàng không từ New Zealand tới, vô cùng thuần Vị.
Ôn Đình Vực vì sao lại đối tốt với mình như vậy chứ?
Có Niệm Niệm cắn một miếng bánh trứng.
Bánh trứng là món sở trường của dì Lý, bên trong có chân giò hun khói, rau dưa thái sợi vân vân.
Quan trọng nhất chính là bánh trứng chiên rất đúng lửa, vô cùng phí công sức.
Nếu là lúc trước dì Lý sẽ không quá nguyện ý làm, nhưng từ lần trước Cố Niệm Niệm hiểu tới tháng là sinh non, bà liền hao phí toàn bộ tâm tư làm đồ ăn ngon cho Cố Niệm Niệm.
Chẳng lẽ Cố Niệm Niệm cô người gặp người thích, hoa gặp hoa nở?
Cố Niệm Niệm lại cắn một miếng bánh.
Ừm, rất có khả năng này.
Cô lại hỏi: “Nếu có một nữ nhân coi trọng Ôn Đình Vực, nhưng cô ấy lại xuất thân nghèo khó, chính là người ở tầng chót xã hội, dì cảm thấy Ôn Đình Vực sẽ thích cô ấy sao?”
Dì Lý nhanh chóng “phi phi” hai tiếng: “Cố tiểu thư, cháu nói bậy cái gì thế, tiên sinh sao có thể coi trọng loại nữ nhân này, thân phận như vậy không xứng với tiên sinh, Có tiểu thư cháu đừng suy nghĩ miên man.”
“Không xứng với Ôn Đình Vực?” Có Niệm Niệm giống như suy tư gì đó: “Có phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy không?”.