Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Với sự lạnh lùng và đôi mắt sắt bén, anh nhìn Kiều Lung Mẫn, lúc này cô ta bắt đầu sợ hãi.
"Vô là ai mà lại dám ăn nói như vậy với vợ của tôi hả, cô ấy là người phụ nữ của tôi, chỉ tôi mới được bắt nạt, chỉ với cô mà cũng có quyền đụng chạm vào cô ấy à."
"Sau này, tốt nhất cô đừng bén mảng lại gần vợ của tôi nữa, nếu không thì đừng trách tôi vô tình." Anh cảnh cáo cô rồi dắt tay Lung Nhi bước đi.
Kiều Lung Mẫn đứng dậy, vô cùng tức giận nghĩ rằng sẽ không để yên cho Lung Nhi.
Kiều Lung Nhi lúc này còn lơ ngơ với những câu hỏi ở trong đầu.
"Lúc nãy anh ấy kêu mình là vợ sao? Anh ấy quan tâm mình à? Anh ấy đã bảo vệ mình? Hay chỉ là do diễn kịch?...." Những câu hỏi này chỉ có Doãn Tư Cương mới có thể trả lời được.
Đi một hồi, anh bỗng dừng lại, anh dừng lại đột ngột đã khiến cô phản ứng không kịp mà đụng vào người anh. Cô liền xoa đầu, anh chợt nắm chặt lấy tay còn lại của cô và nói.
"Cô luôn đứng yên để cho người khác bắt nạt như vậy sao? Nếu không có tôi thì sẽ như thế nào đây?" Anh hỏi cô.
Quả thật là như vậy, từ trước giờ cô luôn đứng yên mặc người khác đánh, chửi, cho dù có phản kháng cũng chẳng làm được gì nên giờ cô cũng đã quen.
Anh hỏi vậy, cô không biết phải trả lời thế nào.
Anh nói tiếp.
"Sao cô lại im lặng hả? Tôi nói cho cô biết, bây giờ thân phận của cô chính là Doãn phu nhân, là vợ của Doãn Tư Cương này, sau này si cũng không được phép bắt nạt cô, chỉ có tôi, chồng của cô mới có quyền hạng đó, cô đã hiểu chưa hả? Tôi không thích người của tôi bị bắt nạt như vậy giống như là họ đang bắt nạt tôi vậy." Anh nói với cô bằng một giọng quan tâm.
"Ừm, à, anh... anh quan tâm em đến vậy sao?" Cô thắc mắc hỏi.
"Cô đừng nghĩ nhiều, cô chỉ cần nhớ kĩ đến những gì tôi nói là được rồi." Không muốn thừa nhận rằng mình đang quan tâm Kiều Lung Nhi nhưng anh cũng không biết đó có phải là quan tâm không nữa hay là chỉ tính chiếm hữu cao.
Anh cũng không hiểu tại sao hôm nay anh lại kỳ lạ như vậy nữa.
Lúc này Kiều Lung Nhi cảm thấy hơi buồn vì câu trả lời của anh vì cô cư nghĩ rằng anh ấy có lẽ là đang quan tâm cô.
...----------------...
Về đến nhà, anh liền bảo dì Trần đem đồ đi máng vào tủ quần áo, lấy những đồ trong vali của cô để chung với anh.
Lúc này, anh mới thật sự bất ngờ. Sao một người con gái lại có thể ít đồ như thế. Ngay cả những thứ mỹ phẩm ấy cũng không có, là con gái lại không dùng mỹ phẩm sao?
Có lẽ là cô không đua đòi như những người phụ nữ khác, không ăn diện, không trang điểm, không đua đòi những thứ như hột xoàn, đá quý.
Anh hỏi cô.
"Bình thường cô không trang điểm sao?"
Cô liền trả lời với giọng trầm ổn lẫn trong đó là sự buồn bã.
"Không, em không sử dụng những thứ đó, anh cũng biết mà, dù sao em cũng không nhìn thấy được, cho dù trang điểm đẹp đến đâu đi nữa thì đã sao."
Đúng vậy, không nhìn thấy, cô luôn tự ti về đôi mắt của mình.
Đôi mắt cô không xấu, nó rất đẹp và sáng, nó đông chứa đầy sự hồn nhiên, ngây thơ của cô, một cô gái tuổi 21 nhưng chỉ đáng tiếc một điều là nó không nhìn thấy được.
Do không nhìn thấy mà mọi người đều ghét bỏ cô, luôn mỉa mai, cười chê cô là một con mù và còn bị đưa ra làm vật thế thân.
Nhưng vậy thì đã sao?