Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý
  3. Chương 251-255
Trước /481 Sau

Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 251-255

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 251: Trộn lẫn vào nhau

,Trong lúc Bạch Hoài An đang ở công ty, cô đã thấy rõ thái độ của Trần Thanh Minh đối với Phương Ly.

Tình cảm là thứ rất khó kiểm soát, không thích chính là không thích.

Nếu như anh ta đã không thích bạn, cho dù bạn có làm gì, có đối tốt với người ta đi chăng nữa, đổi lại đó chỉ là lòng biết ơn chứ không phải tình yêu.

Kết quả tốt nhất là người đó nhận ra điểm tốt của bạn rồi từ từ yêu bạn, như vậy tất cả mọi người sẽ càng vui vẻ hơn.

Bạch Hoài An rất rõ loại cảm giác này.

“Hoài An, cô nói xem, có phải tôi cũng nên yêu đương, để Phương Ly không suy nghĩ lung tung nữa?” Trần Thanh Minh đột nhiên nói ra câu này.

Bạch Hoài An đột nhiên nở nụ cười: “Quan trọng là anh phải có người con gái mà mình thích, bây giờ anh đã có chưa?”

Trần Thanh Minh đột nhiên im lặng, trước mắt anh ta thật sự chưa gặp được cô gái nào khiến anh ta động lòng.

Điều này có chút xấu hổ.

“Ây da, tôi cảm thấy người bạn đó của cô, Sở Minh Nguyệt tôi cũng rất thích, chỉ tiếc là đã bị Châu Hữu Thiên đi trước một bước, cô còn có người bạn nào như vậy không, nếu có hãy giới thiệu cho tôi đi.”

Trần Thanh Minh có chút mong chờ liền hỏi, trong nhà anh ta đã đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của anh ta, chỉ cần anh ta thích, tính tình không xấu, không có vết thương lớn nào thì đều có thể cưới về.

Điều này so với những người trong giới muốn kết hôn với thế hệ giàu có thứ hai tốt hơn nhiều.

Bạch Hoài An nghe thấy lời này của anh ta, mí mắt liền giật một cái.

Trong số bạn bè của cô tính cách của Sở Minh Nguyệt đúng thật rất độc đáo.

Nếu như cô ấy không thích Châu Hữu Thiên, mà yêu Trần Thanh Minh thì đó là một lực chọn không tồi, Trần Thanh Minh vẫn đáng tin cậy hơn Châu Hữu Thiên.

Nhưng trong lòng Bạch Hoài An vẫn thấy sai sai, mặc dù bây giờ Châu Hữu Thiên đối với Sở Minh Nguyệt rất tốt, nhưng trong lòng cô vẫn luôn lo lắng, sợ rằng anh ta sẽ xảy ra chuyện ong bướm với người khác như vậy sẽ làm tổn thương đến Sở Minh Nguyệt.

Hai người nói với nhau được vài câu, Cách Lệ Tâm bên đó tìm cô để thương lượng vài chuyện, Bạch Hoài An cúp điện thoại.

1-2-5.png

Lúc này An Bích Hà cũng không lựa chọn nhiều nữa, trực tiếp đưa bản thiết kế cho bọn họ, bảo bọn họ cố gắng hết sức để sửa nó.

Những bản thảo đã bị bỏ đi này, nhìn có vẻ rất dễ sửa nhưng thực chất rất khó.

Mấy nhà thiết kế đó đã phải làm thêm giờ, cuối cùng đến tối cũng đã sửa xong.

An Bích Hà nhìn qua bản thảo, cũng khá hài lòng nhưng vẫn không có chút gì nổi bật, nhưng để đối phó với cuộc họp báo ngày mai, như vậy đã đủ rồi.

Cô ta lập tức liên hệ với công xưởng, tăng ca liên tục để bắt tay vào may quần áo.

Bởi vì không có vốn lưu động, cô ta chỉ có thể giảm giá thành, sử dụng chất liệu không tốt, gấp rút làm việc suốt đêm, cuối cùng cũng đã may xong bộ quần áo để trưng bày trong cuộc họp báo vào ngày mai, vẫn còn có một phần nhỏ hàng tồn kho.

Đủ để đấu thầu và bán vào ngày họp báo.

Sau khi làm xong mọi chuyện, An Bích Thần mới vào phòng làm việc nhắm mắt một chút.

Mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô ta phát hiện mình ngủ chưa đầy hai tiếng, cả người đang trong trạng thái buồn ngủ và nóng nảy.

Bối cảnh của cuộc họp báo đã bắt đầu được bố trí, bởi vì trước đó đã làm không ít công tác tuyên truyền cho nên có rất nhiều người, không ít các phóng viên, minh tinh, các nhân vật trong giới thời trang đến, An Bích Hà ở hậu trường nhìn thấy vài quý cô ở trong giới cũng đến.

Cô ta vuốt ngực thở phào, nhẹ nhõm.

Cũng may đã giải quyết kịp thời, bằng không nếu hủy cuộc họp báo này, hoặc lấy bộ quần áo rất giống với bộ mà hôm qua công ty đó cho ra mắt, sợ rằng danh tiếng của Khinh Hà sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Trần Thanh Minh cũng cử người qua đó để truyền tin tức về cuộc họp báo

Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng buổi họp báo cũng kết thúc.

An Bích Hà tìm ra bản thảo đó, tuy là những bản thảo đó đã bị bỏ đi trước đó, nhưng nó vẫn coi như có thể thông qua, trong cuộc họp báo có không ít các nhà thiết kế, cũng có những người trước kia từng làm việc cho An Thị, nhìn thấy những bộ quần áo đó, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Có điều với tình hình bây giờ của An Thị đã không còn cách nào tốt hơn thế nữa.

Cuộc họp báo này, không gây nên tiếng vang lớn, có những bộ quần áo người ta thấy đẹp, cũng coi như tạm ổn, thuận lợi hoàn thành.

Quần áo được trưng bày lên kệ, có vài bộ được các quý cô trong giới chụp lại, hôm đó quần áo mới trong cửa hàng An Thị bán khá chạy.

Ngay khi kết thúc, An Bích Thần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi không còn sức lực nữa.

Cô ta đem phần còn lại giao cho nhân viên của mình, lập tức chạy vào phòng ngủ bù.

Bạch Hoài An đã hoàn thành xong công việc mà Cách Lệ Tâm giao rồi đi tìm Trần Thanh Minh.

Lúc bước vào công ty, những đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế nhìn thấy cô, bọn họ rất nhiệt tình, trong lòng Bạch Hoài An nghĩ, có lẽ bọn họ đã biết chuyện Trần Thanh Minh đã diễn kịch với An Bích Hà cho nên mới kích động như vậy.

Không dễ dàng gì mới có thể đối phó được với những đồng nghiệp kia, cô đi vào văn phòng của Trần Thanh Minh, nhìn thấy có vài bộ quần áo trên bàn.

“Đây là sản phẩm hôm nay công ty của An Bích Hà cho ra mắt?”

2-2-4.png

Sau đó cô kéo bộ quần áo trong tay ra để nhìn, khi thấy đường kẻ, còn có đường cắt may, biểu cảm hiện lên vẻ thoải mái.

“E là sau này chúng ta không cần phải làm gì nữa, An Thị cũng sẽ gặp phiền phức thôi.”

Trước kia Hoắc Tùng Quân đã từng nói với cô, An Thị vì cuộc họp báo lần này, dường như đã sử dụng hết số vốn lưu động, nên không còn dư nhiều tiền, có thể làm ra bộ quần áo như này, tuyệt đối phải đẩy nhanh tiến độ, giảm thiểu chi phí.

Thoạt nhìn như vậy cũng không sao, nhưng nếu sau này xuất hiện vấn đề nghiêm trọng về chất lượng thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.

An Bích Hà ở đây liên tục hai ngày liền, cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngủ ngon, gần chợp tối cô ta mới tỉnh dậy.

Sau đó đi xuống nhà nhìn thấy bố đang vui mừng nói chuyện với mẹ.

Cô ta ho một tiếng, An Vu Khang lập tức quay đầu lại, nhìn cô ta với anh mắt rất vui mừng: “Đúng là con gái bố, nhanh như vậy đã tìm ra cách giải quyết vấn đề. Vừa rồi các cửa hàng khác của “Khinh Hà” đã bán hết hàng ngày hôm nay rồi, đúng là ngoài dự liệu. Lần này xem như chúng ta đã vượt qua được nguy hiểm, chỉ cần Khương Hà còn, cũng không sợ Hoắc Kỳ làm cho toàn bộ các ngành công nghiệp khác của chúng ta bị đình trệ, gia đình chúng ta cũng không gặp quá nhiều khó khăn.”

An Bích Hà thở dài, nếu như các ngành khác của An Thị được giữ lại thì tốt rồi,

“Chỉ là những lo quần áo được thiết kế trước đó, e là chúng ta cần phải đập nát chúng.” An Vu Khang nói xong, vẻ mặt có chút đáng tiếc.

An Bích Hà nở nụ cười: “Không gấp, sau này những lô quần áo đó chúng ta vẫn sẽ dùng tới, chỉ cần sóng gió này qua đi, chúng ta sẽ lặng lẽ đặt vào Khinh Hà để tiêu thụ chúng, như vậy tiền sẽ kiếm lại được.”

An Vu Khang vỗ vào vai cô ta, vẻ mặt lộ vẻ vui mừng.

Mẹ An nhìn thấy bộ dạng của anh ta, cười lạnh một tiếng rồi nói một cách kỳ lạ: “Tôi đã sinh cho ông một cô con gái một như vậy, người phụ nữ bên ngoài của ông làm sao có thể sinh ra được đứa con xuất xắc như vậy chứ, ông cứ suốt ngày chạy ra ngoài, đem hết mọi chuyện đẩy lên người con gái bảo bối của tôi, ông không có tư cách làm bố.”

Vẻ mặt của An Vu Khang đột nhiên lặng xuống.

Khóe môi của An Bích Hà giật giật, cô ta cũng đang bực bội chuyện này, lần này cô ta đã lập được đạt công nên cũng tự tin lên rất nhiều, cô ta hất cằm lên nói với ông ta: “Bố, hãy bảo người của bố quay về đi, đừng tìm người phụ nữ đó nữa, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là ổn định lại công ty, nếu như ngay cả tiền chúng ta cũng không có, cho dù bố có tìm được cô ta thì cô ta cũng sẽ không đi theo bố nữa.”

Mẹ An không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy lời này liền nhìn về phía An Vu Khang nói: “Người phụ nữ gì?, hai người đang nói cái gì, hãy thành thật nói cho tôi biết.”

***

Chương 252: Vô cùng đen đủi

,An Vu Khang bị con gái vạch trần ngay tại chỗ, vẻ mặt lộ ra sự xấu hổ.

Trước giờ ông ta cũng không phải không có người phụ nữ nào, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ gây sự trước mặt vợ mình, cho nên nhiều năm như vậy hai người luôn tôn trọng nhau cũng chưa từng vì chuyện này mà cãi nhau.

Bây giờ bị vợ mình túm lấy cổ áo chất vấn, An Vu Khang có chút cáu kỉnh.

“An Bích Hà, con nói xằng bậy cái gì đấy, người phụ nữ nào, mấy ngày này bố luôn bận giải quyết vấn đề của công ty, nào có thời gian đi tìm phụ nữ chứ.”

Sau lưng ông ta đang nháy mắt liên tục với An Bích Hà, ở công ty đã có một mớ hỗn độn, trong nhà không loạn thêm nữa.

An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của ông ta, cô ta cong môi, đỡ mẹ An ngồi xuống: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, có thể là con đã nhầm.”

Trong mắt mẹ An lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng nhìn thấy An Bích Hà nói thay cho An Vu Khang nên bà ta cũng không hỏi gì thêm nữa.

Mãi cho đến khi An Vu Khang kiếm cớ để ra khỏi nhà, bà ta mới kéo tay An Bích Thần lại, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Bích Hà, bố con chắc chắn có chuyện gì đó giấu mẹ, mấy hôm trước ông ta không về nhà, ông ta ở bên ngoài chắc chắn đã có người phụ nữ khác, con từng gặp cô ta rồi có phải không?”

So với An Vu Khang, quan hệ của mẹ An và An Bích Hà thân thiết hơn, lúc nhỏ An Vu Khang thường xuyên ra ngoài làm việc, mẹ An là người luôn chăm sóc cho cô ta, nuôi cô ta lớn.

An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của bà ta, do dự một lúc rồi quyết định gật đầu: “Con gặp cô ta rồi, bố với người phụ nữ đó đi ăn cơm, quan hệ cực kỳ thân thiết, con cảm thấy hình như bố đã động lòng thật rồi.”

Mẹ An nghe thấy lời này, nhíu mày, khóe môi nhếch lên lạnh lùng nói: “Được lắm, quả nhiên ông ta đã lừa mẹ, mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại cho ông ta nhưng ông ta lại tắt máy, mẹ đã đoán ra rồi.”

11-5.png

Vẻ mặt của An Bích Hà lộ ra vẻ khó hiểu nói: “Mẹ, ý của mẹ là?”

“Vừa rồi con cũng đã nói, bố con động lòng thật rồi, ai mà biết được nếu ông ta tìm thấy người phụ nữ đó liệu có khi nào vì người phụ nữ đó mà bỏ mặc hai mẹ con mình, cơ thể của mẹ bây giờ không thể sinh con được nữa, nếu như xuất hiện một đứa con riêng của ông ta, địa vị của con cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

An Bích Hà nghe thấy lời này, vẻ mặt có chút trầm ngâm.

Cô ta nhớ lại vài cái tát mà bố An đã tát cô ta, trong lòng của ông ta e rằng ngay cả con gái ruột của mình cũng không so sánh được với sự giàu có và tiền bạc, sợ rằng ngay cả người phụ nữ mà ông ta nuôi cũng không thể so sánh được.

Ông ta thà tin người phụ nữ đó cũng không tin cô ta, còn vì người phụ nữ đó mà mắng mình.

Trong lòng An Bích Hà cũng có chút chán nản, nhìn về phía mẹ An nói: “Mẹ, trước kia con cũng đã nói với bố rằng người phụ nữ mà bố nuôi có vấn đề, ông ấy không tin con, trước kia con đã từng tiếp xúc với người phụ nữ đó, thủ đoạn của người phụ nữ đó rất cao, hơn nữa ánh mắt đó con luôn cảm thấy kỳ lạ, cho dù bây giờ cô ta đã đi rồi, con vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.”

Mẹ An suy nghĩ đến lời của con gái mình, trợn tròn mắt, nói vào tai cô ta: “Sợ cái gì, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chúng ta đổ hết lên đầu bố con, cho nên con nhất định phải nắm quyền chủ động ở trong công ty, bằng không thì người bị đẩy ra ngoài chính là con.”

An Bích Hà nghe thấy lời này, cũng hạ quyết tâm, trong lòng cũng lên kế hoạch.

An Vu Khang không biết rằng hai mẹ con đã lập kế hoạch để chờ ông ta lọt vào, ông ta gọi người mà mình bảo đi tìm người phụ nữ kia quay về, rồi hỏi tung tích của Sở Hân.

Cấp dưới nhìn ông ta với vẻ mặt khó coi, nói: “Tôi đã dựa theo dáng vẻ mà ông mô tả nhưng không hề có chút tung tích gì về người phụ nữ đó, tôi cũng đã đi tìm các con đường nhưng vẫn không có tin tức gì, bây giờ một chút manh mối cũng không có.”

An Vu Khang nghe thấy câu này liền cau mày.

Làm sao một người cao lớn vẫn còn sống nói không thấy là không thấy, cô ta không còn trí nhớ, không biết nhà mình ở đâu, cũng không biết bạn bè mình là ai, cô ta chỉ biết một người đó chính là ông ta, cô ta còn có thể đi đâu?

An Vu Khang nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên đờ đẫn.

Bây giờ ông ta đang có một vài suy nghĩ, một là cô ta đã nhớ lại hết rồi đi về nhà mình; hai là ngoại hình của cô ta cũng ưa nhìn, tính cách nhu nhược có thể đã bị người xấu bắt đi; ba là lúc trước An Bích Hà cũng đã từng nói, cô ta là người được người khác phái tới.

An Vu Khang cũng không biết tại sao, trong lòng luôn cảm thấy bất an, và luôn cảm thấy phỏng đoán thứ ba có nhiều khả năng hơn.

Nếu như không có người đứng phía sau cô ta, giúp cô ta xóa sạch dấu vết thì làm sao người mà ông ta phái đi tìm lại không tìm thấy được chứ.

An Vu Khang bảo cấp dưới đi ra ngoài, rồi cho rút hết người được phái đi quay về, đi đi lại lại trong phòng làm việc.

Ông ta đang nghĩ nếu như Sở Hân thật sự do người khác phái tới, vậy cô ta đến bên cạnh ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

Trước giờ bản thân ông ta chưa từng nói chuyện của công ty cho cô ta, cũng không cho cô ta thứ gì quan trọng, lúc cô ta rời đi cũng không mang theo thứ gì, vậy rốt cuộc mục đích của cô ta là gì?

Còn chưa suy nghĩ xong, nhân viên bên ngoài vội vàng đẩy cửa đi vào, ngay cả gõ cửa cũng không kịp gõ, vừa vào đến cửa đã hoảng sợ nói với An Vu Khang.

“Tổng giám đốc An, Hoắc Kỳ ra tay rồi.”

Quả nhiên đúng như ông ta và An Bích Hà dự đoán, Hoắc Kỳ bắt đầu ra tay với các ngành khác của bọn họ.

Không chỉ cướp đi những khách hàng còn lại của họ, mà còn đang đàn áp công ty bọn họ, vốn dĩ những ngành này ban đầu với sự giúp đỡ của Hoắc Kỳ đã thành lập nên, cũng là nhờ Hoắc Kỳ nên mới phát triển như bây giờ.

Lúc trước sau khi bị Hoắc Kỳ cắt đứt mọi nguồn cung cấp, liền xuất hiện các tình huống không ổn, hiện tại lại bị Hoắc Kỳ chèn ép căn bản bọn họ không thể chịu một đòn.

Hơn nữa lần này Hoắc Kỳ ra tay, không phải đột nhiên xem như là có chuẩn bị từ trước, một đòn tấn công.

Rất nhanh ngoại trừ Khinh Hà tất cả các ngành khác đều bị phá hủy hoàn toàn.

An Vu Khang vốn không có thời gian để chuẩn bị đối phó, chỉ có thể mở mắt nhìn các ngành công nghiệp mà mình nỗ lực gây dựng sụp đổ trước mắt mình.

21-1.png

Thái độ của Hoắc Kỳ đã tỏ rõ tất cả, lúc trước những người có mâu thuẫn với An Thị, và từng bị An Bích Hà chèn ép, cũng đã bắt đầu nỗ lực rất nhiều, bản thân cầu mong cho An Thị sớm ngày bị phá sản.

An Bích Hà nhận được tin tức cũng lập tức chạy đến công ty, các ngành khác cô ta đều không hiểu, cô ta cũng không thể làm gì được, nhưng cô ta luôn ghi nhớ lời của mẹ cô ta, phải nắm chặt Khinh Hà trong lòng bàn tay, cô ta nhìn chằm chằm vào các nhà máy và các cửa hàng của Khinh Hà.

Cũng may là Hoắc Kỳ không có bất kỳ hành động nào đối với Khinh Hà, dù sao thì Hoắc Kỳ cũng không có liên quan đến ngành thời trang, dưới sự chèn ép lần này của Hoắc Kỳ, Khinh Hà vẫn có thể được giữ lại.

An Bích Hà ngồi trong phòng làm việc của mình, xem lần lượt các tin tức xấu nói về công ty, cho dù trong lòng biết rõ cục diện sẽ trở nên như bây giờ, nhưng trong lòng vẫn có chút phiền não và lo lắng.

Cô ta bồn chồn lo lắng, sau đó gọi điện cho Ngô Thành Nam.

Rất nhanh điện thoại đã kết nối được với Ngô Thành Nam, câu đầu tiên anh ta nói: “Tôi đã nhận được tin rồi, lần này Hoắc Kỳ đã có chuẩn bị từ trước, ngoại trừ Khinh Hà các ngành khác đều không thể quay đầu được nữa.”

Trái tim của An Bích Hà dường như đã bị chìm xuống tận đáy, âm thanh khàn khàn, lộ ra vẻ lo lắng: “Lần này Hoắc kỳ muốn đuổi cùng giết tận chúng tôi, bây giờ tôi chỉ lo lắng liệu Khinh Hà có giữ lại được hay không?”

Trong lòng Ngô Thành Nam hiểu rất rõ.

Hai người họ đã chèn ép Hoắc Tùng Quân và Bạch Hoài An.

Hoắc Tùng Quân không có cách nào ra tay với Ngô Thành Nam, cho nên chỉ có thể trút giận lên An Thị và An Bích Hà.

Nhưng anh ta lại không hề nói chuyện này cho An Bích Hà, chỉ an ủi nói: “Hoắc Kỳ chắc sẽ không ra tay với An Thị đâu, các cô phải cảnh giác bọn họ chắc sẽ ra tay từ hướng khác.”

Miệng của An Bích Hà run lên, bắt đầu mơ hồ lo lắng nói: “Ngô Thành Nam, xem như tôi cầu xin anh, anh có thể giúp tôi lần này được không?”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một lúc sau Ngô Thành Nam mới nói: “Xin lỗi, tôi không thể làm gì được, tôi chỉ có thể nói, nếu như có một ngày cô không còn chỗ nào đi, tôi sẽ cho cô một chỗ để ở lại.”

Trong lòng An Bích Hà càng trở nên tối tăm, biết rằng An Thị bây giờ thật sự không còn hy vọng nữa.

Cô ta ở trong An Thị đến tận nửa đêm, An Vu Khang vẫn không quay lại, không không biết rằng sự việc bên đó đã giải quyết xong chưa.

Trong lúc cô ta đang buồn ngủ, mí mắt chuẩn bị nhắm xuống.

Đột nhiên ở trong phòng bộ phận quan hệ công chúng phát ra những tiếng ầm ĩ.

Văn phòng của An Bích Hà cách chỗ đó cũng khá xa, vẫn cảm thấy rất ồn ào, cô ta cảm thấy khó chịu lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, đi đến phòng quan hệ công chúng, mở cửa hét lớn: “Có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như vậy?”

“Giám đốc An, không hay rồi, cô mau qua xem cái này.”

Chương 253: Bản ghi âm bất ngờ

,Giám đốc của phòng quan hệ công chúng chỉ tay vào màn hình với vẻ mặt nhăn nhó.

An Bích Hà nhìn thấy vẻ mặt của anh ta liền biết được chắn chắn có chuyện gì đó xảy ra mà không thể kiểm soát được.

Giám đốc phòng quan hệ công chúng của An Thị, trình độ chuyên môn sâu, thủ đoạn cũng không tồi, đã từng xử lý rất nhiều tin xấu nói về công ty. Mấy ngày hôm nay công ty luôn xảy ra vấn đề, anh ta không hề lộ ra vẻ hoảng loạn, bây giờ trên gương mặt đó vẫn có sự điềm tĩnh nhưng An Bích Hà có thể nhìn ra trong mắt anh ta có sự hoảng loạn lo lắng.

Trong lòng cô ta hồi hộp, bước tới

“Bộ phận chúng tôi luôn theo dõi tin tức ở trên mạng xem có tin tức xấu gì nói về An Thị không, mấy ngày này liên tục có những tin tức xấu, dù chỉ là một vụ lùm xùm nhỏ nhưng vừa rồi một người đàn ông tên V đột nhiên phát ra một đoạn ghi âm, nói giám đốc An bị nghi là có âm mưu mưu sát…”

Lúc anh ta nói ra lời này, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, đây không phải vấn đề về tổn hại danh tiếng, nếu như làm ầm chuyện này lên rất có thể ông ta sẽ phải ngồi tù.

Mưu sát?

An Bích Hà nghe thấy từ này, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc lại.

Bọn họ cùng nhau tạo ra một công ty lớn như vậy, An Vu Khang cho dù là gián tiếp hay trực tiếp cũng đều từng cướp đi mạng người rồi, cô ta không rõ rốt cuộc là đang nhắc đến chuyện nào.

Giám đốc của phòng quan hệ công chúng mở đoạn băng ghi âm lên, bởi vì đang mở loa ngoài cho nên trong chốc lát giọng nói say rượu của An Vu Khang truyền ra khắp văn phòng.

An Bích Hà nghe xong đoạn ghi âm, sắc mặt bắt đầu trở nên nhợt nhạt, ngón tay run lên.

Nếu là chuyện này thì chắc là chuyện của bố Bạch Hoài An.

Tin tức này được phát tán ra bên ngoài, thì đã chắc chắn rằng đằng sau chuyện này chắc chắn là âm mưu của Bạch Hoài An hoặc là Hoắc Tùng Quân.

Quan trọng hơn là, đoạn ghi âm này không chỉ đẩy An Vu Khang lên trước đầu sóng ngọn gió mà còn có cả cô ta.

Bởi vì ngay từ đầu chính là do cô ta say rượu rồi lái xe gây ra, nếu giải quyết không tốt, ngay cả cô ta cũng phải cùng chịu tội với ông ta.

“Nhanh, mau đi liên hệ với công nhân của họ, mau đi gỡ tin tức trên FaceBook xuống, mau.” An Bích Hà bắt đầu run lên, mắt không ngừng chớp chớp, vô cùng hoảng loạn.

“Không được, từ khi bắt đầu biết được đoạn ghi âm này chúng tôi đã cố gắng liên hệ với bọn họ, nhưng vẫn luôn không có sự phản hồi nào, số tiền bồi thường của chúng ta cũng có hạn nhưng tôi cũng đã đưa ra mức cao nhất nhưng không một ai trong số bọn họ phản hồi lại, bọn họ giống như chưa từng nghe thấy những gì chúng tôi nói vậy.”

An Bích Hà nghe thấy lời này, cả người thất thần, ngồi sập xuống ghế, cảm thấy choáng váng.

Nhất định là Hoắc Kỳ, nhất định là Hoắc Kỳ đã chỉ thị.

“Đoạn ghi âm này hiện đang rất nổi trên mạng, chúng tôi không thể nào khống chế được nữa,”

Giọng nói của An Vu Khang trong đoạn ghi âm kia rất rõ ràng, nội dung trong đoạn ghi âm cũng tiết lộ ông ta là giám đốc của An Thị, nếu như không hề có dấu hiệu giả mạo, khả năng rất cao là đang điều tra.

An Bích Hà nghe được lời này, cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa mà nhắm mắt lại.

12-3.png

Hơn nữa lúc đó cô ta vì vụ tai nạn xe hơi mà trở thành người thực vật, cô ta đã nằm trong viện suốt ba năm, một người thực vật làm sao có thể lên kế hoạch cho việc đó được chứ, chuyện này không hề liên quan đến cô ta, tất cả đều là lỗi của An Vu Khang.

Đúng, chính là như vậy.

An Bích Hà không ngừng an ủi bản thân rồi lại nghĩ đến lời mẹ dặn, trong lòng cô ta không hề có chút áy náy nào, ngược lại còn càng thêm phần quyết tâm.

“Chuyện này nếu chúng ta không lo được nữa thì thôi không lo nữa, mọi chuyện cứ đợi đến khi bố tôi về rồi tính tiếp.”

Cô ta nói xong, mệt mỏi bước ra khỏi phòng quay về phòng làm việc. Cách rất xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng ồn áo trong phòng quan hệ công chúng, cũng không biết là bọn họ đang bàn tán cái gì.

An Bích Hà bây giờ không có thời gian quan tâm đến bọn họ, bây giờ cô ta đang bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để minh oan cho bản thân, cô ta lái xe trong lúc say rượu, nhưng cái chết của Bạch Quang Nhật không liên quan gì đến cô ta, là do An Vu Khang sai người đến giết ông ấy.

Cô ta chỉ có thể đền tiền mà thôi, bây giờ Khinh Hà có chút lợi nhuận thì lại dùng cho việc bồi thường, phần còn lại sẽ vào tay An Vu Khang.

Lúc này ở nhà học Bạch.

Bạch Hoài An ngôi trước máy tính, cô nhìn thấy số lượng chia sẻ đoạn ghi âm đó ngày càng cao, số người bình luận cũng rất nhiều, có người trực tiếp gửi lên trụ sở công an thành phố yêu cầu bọn họ lập tức điều tra trả lại công bằng cho nạn nhân.

Cô vừa nhìn nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, nhiều năm như vậy, cuối cùng chân tướng cái chết của bố cô mọi người đều biết rồi, sự oan khuất cũng được rửa sạch, những người của An Thị cũng sẽ bị báo ứng mà thôi.

Bạch Hoài An vô cùng xúc động, bàn tay gõ bàn phím cũng bắt đầu run lên.

Quý Tiêu Châu gọi điện cho cô, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại rồi mới nghe điện thoại nói: “Anh Quý, lần này lại phiền đến anh rồi.”

“Cô nói gì vậy, chú Bạch là ân nhân của tôi, chú ấy gặp chuyện oan ức, bị người khác hãm hại, lúc đi cũng không thể yên lòng, đương nhiên tôi có nghĩa vụ phải rửa sạch nỗi oan ức cho chú ấy.” Giọng nói của Quý Tiêu Châu rất nghiêm túc, sau đó Bạch Hoài An nói: “Anh yên tâm đi, lần này chúng tôi nhất định sẽ thành công, những người của An Thị sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Khóe mắt của Bạch Hoài An ươn ướt, khóe miệng cong lên như đang muốn cười: “Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ lật đổ An Thị thành công.”

Cô cùng với Quý Tiêu Châu thảo luận chút chuyện sau đó cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Bây giờ đã là nửa đêm rồi, có người tới sao?

Bạch Hoài An nghi ngờ đứng dậy, cô cẩn thận nhìn qua khe hở ở cửa, bây giờ cô đang sống một mình nên rất sợ sẽ gặp phải chuyện không hay.

Từ khe hở cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Bạch Hoài An sửng sốt.

Cô mở cửa ra, người ở ngoài cửa là người cao cao gầy gầy, khuôn mặt vốn ôn nhu tuấn tú bởi vì gầy mà xuất hiện thêm vài phần góc cạnh, cả người toát ra vẻ lạnh lùng sắc bén.

Bạch Hoài An nhìn anh ta rất lâu nhưng cũng không nói chuyện, suýt chút nữa không nhận ra anh ta.

“Lâm, bác sĩ Lâm.”

Cô nói nhỏ nhìn anh ta : “Anh, dạo này anh bị bệnh à? Sao anh lại gầy như vậy?”

22-1.png

Cánh tay anh ta dùng sức, cho dù là đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể hoàn toàn ôm lấy cả người của Bạch Hoài An vào ngực mình

Cơ thể của Bạch Hoài An cứng đờ, sửng sốt khi bị anh ta ôm, cả người đều ngẩn ra.

Trong hơi thở đã toát lên sự xa lạ, mang theo một mùi vị lạnh lẽo, vừa mập mờ vừa phức tạp.

Bạch Hoài An không thoải mái lập tức giãy giụa một lúc, nhưng lại không dám đi quá xa, tình trạng bây giờ của Lâm Bách Châu rất không đúng, cả người đều rất kỳ quái, hoàn toàn không giống với người mà cô quen biết.

“Lâm, bác sĩ Lâm, anh buông tôi ra.”

Lâm Bách Châu nghe thấy lời của cô, im lặng một lúc lâu, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cô, một lúc sau anh ta nói ra bằng một giọng khàn khàn: “Không buông, anh không buông được.”

Anh ta đã rất cố gắng, rất nỗ lực để buông cô ra, nhưng chỉ cần anh ta nhàn rỗi, đầu óc đều sẽ xuất hiện bóng dáng của Bạch Hoài An, lúc ăn cơm lúc đi ngủ đều có hình bóng của cô.

Lâm Bách Châu cảm giác được bản thân như sắp điên vậy, bị cô tra tấn mà sắp điên rồi.

Tối nay lại bị mất ngủ, muốn lên mạng để chuyển hướng chú ý, nhưng kết quả lại nhìn thấy đám nhà giàu thế hệ thứ hai đang thảo luận chuyện ổn định gia đình, và cũng nghe được đoạn ghi âm đó.

Anh ta biết người mà được nhắc trong đoạn ghi âm đó là bố của Bạch Hoài An, nên đã chạy sang đây ngay trong đêm.

Vừa nhìn thấy mắt của Bạch Hoài An ửng đỏ, cô nhất định là vừa mới khóc cũng may là anh ta chạy tới.

Lâm Bách Châu ôm cô vào lòng, cảm nhận được cơ thể mềm mại hoàn toàn khác với bản thân, trái tim cuối cùng cũng buông bỏ xuống.

Bạch Hoài An nghe thấy anh ta nói, cô rất bối rối, cô không biết Lâm Bách Châu đang nghĩ cái gì, cả người đều bị anh ta ôm vào lòng, cảm giác rất kỳ lạ, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu.

Loay hoay một lúc cũng không thoát khỏi vòng tay anh ta, Lâm Bách Châu cũng không có ý định buông cô ra

Hai người cứ như vậy mà đứng ở ngoài cửa ôm nhau, thật sự kỳ lạ.

Bạch Hoài An đỏ mặt xấu hổ nói: “Lâm, bác sĩ Lâm…”

“Đừng gọi anh là bác sĩ Lâm.” Lâm Bách Châu trực tiếp ngắt lời của cô, giọng nói khàn khàn: “Lúc trước anh đã từng nói với em, hãy gọi anh là Bách Châu.”

Chương 254: Tại sao anh không được

,Thật sự quá kỳ lạ.

Cảm giác của Bạch Hoài An càng ngày càng mãnh liệt, Lâm Bách Châu đang đứng trước mặt cô, cô không hề có chút quen thuộc nào, cứ như đang đứng trước mặt một người xa lạ vậy.

Không còn dịu dàng như trước nữa, hiện tại anh ta đang tràn đầy sự mạnh mẽ và rất ngang ngược, giống như cảm giác mà Hoắc Tùng Quân đã đem lại cho cô vậy.

Nhưng hai người họ rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Bạch Hoài An thở dài rồi nói tiếp: “Bách Châu, anh có thể bỏ tôi ra được không? Cánh tay của tôi đang rất đau.”

Anh ta ôm chặt đến nỗi cô không thể thở được.

Câu nói này vừa nói ra, Lâm Bách Châu mới nhẹ nhàng buông cánh tay ra.

Nhưng cánh tay của anh ta vẫn vòng qua người cô, không hề có ý muốn thả cô ra.

Bạch Hoài An nhìn cánh tay của anh ta, mím môi nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta như thế này thì không hay đâu, anh có thể bỏ cánh tay mình xuống không? Nếu như Hoắc Tùng Quân biết sẽ tức giận.”

Sắc mắt của Lâm Bách Châu tối sầm lại, cắn chặt môi dưới, thì thầm nói: “Em không nói, anh không nói, anh ta làm sao có thể biết được.”

Bạch Hoài An nghe thấy lời này, kinh ngạc ngẩng đầu nói: “Lâm Bách Châu anh làm sao vậy? Tại sao, bây giờ anh lại cho tôi cảm giác không hề giống lúc trước vậy, tôi cảm thấy như mình sắp không nhận ra anh nữa rồi.”

Lâm Bách Châu cười nhẹ: “Anh của trước đây, em không thích, anh của bây giờ em có thích chút nào không? Hoắc Tùng Quân có thể làm được, anh cũng có thể làm được. Bạch Hoài An, chỉ cần em bằng lòng, anh sẽ biến thành kiểu người mà em thích, như nào anh cũng có thể…”

“Dừng, dừng, dừng, dừng lại ngay.” Bạch Hoài An lập tức ngăn lại lời của anh ta, nhìn anh ta một cách khó hiểu: “Lời nói của anh thật kỳ lạ, tôi không hiểu ý của anh. Ý của anh, lẽ nào, lẽ nào anh, anh thích tôi sao?”

Lúc trước Lâm Bách Châu tiếp cận cô, mục đích chính là muốn làm theo kế hoạch, khi biết cô không thể quên được mối tình lúc trước, cho nên anh ta cẩn thận dè dặt tiếp cận cô, cố gắng làm cho mối quan hệ của hai người thân thiết hơn, sau đó sẽ dần dần tiến vào cuộc sống của cô, rồi mới tỏ tình với cô.

13-4.png

Bạch Hoài An nghe vậy, vô thức lùi lại một bước, dùng những ngón tay nắm chặt lấy cánh cửa.

Cô không dám nhìn vào mặt của Lâm Bách Châu, cô hướng ánh mắt của mình nhìn lên quần áo của anh ta, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cô đột nhiên phát hiện ra, phong cách ăn mặc của Lâm Bách Châu không biết vô thức hay cố tình mà mà lại giống nhau Hoắc Tùng Quân đến thế.

Bộ âu phục màu đen, cái kẹp bằng pha lê, cách thắt cà vạt, tất cả đều giống nhau.

Bạch Hoài An run lên, cảm thấy vừa phức tạp vừa kỳ lạ.

Lâm Bách Châu đang muốn chơi trò hoán đổi thân phận sao?

Cô nghĩ đến đây cảm thấy có chút dở khóc dở cười, trên thế giới này làm gì có ai hoàn toàn giống hệt nhau, hơn nữa anh ta cũng không thể biến thành một người hoàn toàn khác được.

Hơn nữa, Bạch Hoài An đã chứng kiến tình cảm của bố mẹ mình, tình cảm chính là khi thích một người thì rất khó có thể thay đổi được ý định.

Cô cảm thấy bản thân không phải là một người phụ nữ lăng nhăng.

Hơn nữa bây giờ quan hệ của cô với Hoắc Tùng Quân đã ổn định hơn, cũng nhận được sự ủng hộ của nhà họ Hoắc, cô cũng chuẩn bị đính hôn rồi.

Nghĩ đến đây, Bạch Hoài An ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhìn Lâm Bách Châu: “Xin lỗi, Lâm Bách Châu, tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh được.”

Lâm Bách Châu nghe thấy lời này, mở mắt to, vừa lo lắng vừa khó hiểu: “Tại sao chứ? Trước đây Hoắc Tùng Quân rõ ràng từng làm tổn thương em, em suýt nữa đã chết rồi, em không nên tha thứ cho anh ta. Một năm nay người luôn bên cạnh em là anh, tại sao em không suy nghĩ lại, không thể ở bên cạnh anh được sao?”

Lông mi của Bạch Hoài An hơi cụp xuống: “Trong lòng anh hiểu rõ mà, tôi đối với anh chỉ là biết ơn, không có tình cảm nam nữ gì cả, khoảng thời gian mà tôi thê thảm nhất, đúng thật là anh và Sở Minh Nguyệt luôn ở bên cạnh tôi, tôi rất cảm động cho nên tôi đã luôn xem hai người là bạn tốt nhất của mình. Nhưng mà chỉ dừng lại ở mức bạn bè mà thôi, tôi không có cách nào thích anh được, thật sự xin lỗi.”

Lâm Bách Châu sững sờ lẩm bẩm: “Hoài An, em vẫn chưa trả lời anh, tại sao anh không thể mà Hoắc Tùng Quân lại có thể chứ?”

Bạch Hoài An nghe được lời này, ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nói: “Bởi vì tôi yêu anh ấy, đúng, trước kia anh ấy từng làm tổn thương tôi, nhưng cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, điều kiện mà năm đó tôi kết hôn với anh ấy chính là anh ấy phải cứu mẹ tôi, kết hôn được ba năm thì anh ấy làm được rồi, anh ấy đã tìm người chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, cũng cho mẹ con tôi một chỗ ở.”

“Ngay từ khi bắt đầu, cuộc hôn nhân của tôi chỉ là một thỏa thuận, tôi đã yêu đơn phương anh ấy và muốn anh ấy có thêm tình cảm với tôi. Anh với Hoắc Tùng Quân quen nhau lâu như vậy, nên chắc cũng biết anh ấy là người như thế nào, tính cách anh ấy lạnh lùng kiêu ngạo, ở trong vị trí như vậy đương nhiên là không dễ dàng trao chân tình cho bất kỳ ai. Bởi vì An Bích Hà đã lừa anh ấy, và vì ân nhân cứu mạng của An Bích Hà, anh ấy đã lợi dụng tôi, muốn ly hôn với tôi, nhưng mà tôi không phủ nhận rằng trong khoảng thời gian kết hôn anh ấy đã đối xử với tôi rất tốt.”

“Tôi là một người mù, chuyện gì cũng làm không xong, bị đuổi ra ngoài và không có tiền trong người, còn có một người mẹ đang bị ốm ở cạnh, cho dù một gia đình bình thường cũng không muốn tôi. Nhưng Hoắc Tùng Quân lại cần tôi, lúc đó anh ấy không phải là một người chồng đạt tiêu chuẩn, nhưng đối với một người thương nhân anh ấy đã đạt yêu cầu rồi, cho dù anh ấy không thích tôi, nhưng cũng đã cho tôi cảm giác được cưng chiều.”

Bạch Hoài An nhớ lại tình cảm lúc trước, khóe mặt hơi ươn ướt, khóe miệng nở nụ cười: “Tất cả đồ đạc trong nhà tôi anh ấy đều bọc tấm chống xước lên, còn trải cả thảm nhà nữa. Anh ấy nhớ những thứ tôi thích ăn, khi ra ngoài luôn mang đồ hộ tôi. Mặc dù không công khai thân phận tôi là vợ của anh ấy, nhưng cũng cho tôi một cảm giác an toàn.”

“Khi đó anh ấy không cứu tôi là do An Bích Hà gây hiểu lầm khiến cho anh ấy không tin tôi. Tôi hận anh ấy, nhưng hận cũng có thể bù đắp được bằng tình yêu, tất cả thù hận, suy cho cùng cũng chỉ có yêu và thích tồn tại mà thôi. Sau khi tôi trở về, trong lòng tôi luôn muốn báo thù, cũng muốn buông bỏ Hoắc Tùng Quân, nhưng tôi nhìn ra được tấm chân tình của anh ấy trong nhiều ngày qua, cho nên tôi đã cho chúng tôi một cơ hội nữa.”

Bạch Hoài An đã nói rất nhiều, những điều này đều là gần đây cô một mình suy nghĩ mới có thể từ từ hiểu ra.

23-1.png

Anh ta cười to, sắc mặt tái nhợt đi, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy xót xa: “Như vậy thì đã làm sao? Hoài An anh không buông bỏ được em, anh đã thử qua rồi nhưng vẫn không buông được em.”

Bạch Hoài An cau mày, trong lòng có chút thương cảm, nhìn dáng vẻ anh ta, cô cảm thấy rất khó chịu.

Đôi mắt cô đỏ hoe, cô đi qua đó nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, khi anh ta bình tĩnh lại cô mới buông ra.

“Xin lỗi, cho dù là tình yêu hay hôn nhân, đều không thể tồn tại người thứ ba, tôi không thể yêu người mà tôi không thích, như vậy đối với anh là không công bằng, lương tâm của tôi cũng không cho phép, xin lỗi.”

Lâm Bách Châu lắc đầu, trong hốc mắt lộ ra sự lạnh lùng, buồn bực nói: “Em không cần phải xin lỗi anh, là anh đã làm phiền em, là anh đã có lỗi với em.”

Anh ta nói xong, cẩn thận nhìn Bạch Hoài An: “Chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn được không?”

Đôi mắt của Bạch Hoài An sáng lên, nhìn rất xinh đẹp: “Đợi khi anh buông bỏ được tôi, chung ta chắc chắn vẫn sẽ là bạn tốt của nhau.”

Lâm Bách Châu hiểu ý của cô, anh ta cúi đầu cười một cách đau khổ

“Hoài An anh sẽ cố gắng, cố gắng…”

Anh ta nói rất bé, nếu như hai người họ không đứng gần nhau, sợ rằng Bạch Hoài An có thể sẽ không nghe thấy.

“Anh về cẩn thận, bên ngoài trời rất tối, tôi giúp anh gọi xe nhé.” Bạch Hoài An thật sự lo lắng cho tình trạng của Lâm Bách Châu, với trạng thái hiện tại của anh ta, khó tránh sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

“Không cần đâu, anh của anh tới rồi.” Lâm Bách Châu ngẩng đầu chỉ tay về phía cửa hàng, Bạch Hoài An nhìn thấy Lâm Bách Vĩ đang vội vàng chạy tới.

Chương 255: Cậu ấy bệnh rồi

,Ngay khi Lâm Bách Vĩ nhìn thấy Lâm Bách Châu, cuối cùng anh ta cũng có thể đứng bên cạnh hai người đó thờ phào nhẹ nhõm.

Anh ta nắm chặt lấy cánh tay của Lâm Bách Châu, ánh mắt tràn đầy sự hoảng sợ: “Bách Châu, em dọa chết anh rồi, dọa chết anh rồi.”

“Em không sao.” Lâm Bách Châu cười nhẹ rồi trả lời, nụ cười anh ta rất nhẹ nhàng, hình như đã trở về với bộ dạng như trước rồi, nhưng hoàn toàn vẫn không giống trước kia.

Lâm Bách Vĩ vỗ vào bả vai của anh ta, nói: “Bách Châu, em lên xe trước đi, anh ở lại chút rồi lên xe sau.”

Lâm Bách Châu gật đầu, cuối cùng nhìn Bạch Hoài An với một ánh mắt rất sâu sắc, nhẹ nhàng cười sau đó quay lưng rời đi.

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của anh ta nữa, Lâm Bách Vĩ im lặng một lúc sau đó mới nói với Bạch Hoài An: “Bách Châu, trạng thái gần đây của nó rất không tốt.”

“Anh Lâm, anh có thể nói rõ ràng được không?” Vẻ mặt của Bạch Hoài An có chút nghiêm trọng, gần đây cô luôn bận rộn với công việc của nhà họ Bạch với nhà họ An, không chú ý đến tình hình của Lâm Bách Châu, nhưng chỉ vừa mới gặp mặt cô đã có thể nhìn ra trạng thái của Lâm Bách Châu dạo này cực kỳ không tốt.

Lâm Bách Vĩ nhìn thấy trong mắt cô có sự lo lắng, rồi nói: “Lúc trước tôi đã khuyên nó hãy từ bỏ cô đi, đêm đó, nó rõ ràng đã nghĩ thông rồi, sau này cô đều rất bận, hai người cũng không có thời gian gặp nhau, tôi tưởng rằng chỉ cần thời gian trôi đi, nó nhất định có thể từ bỏ cô hoàn toàn, và làm bạn bình thường với cô, nhưng tình hình lại không được như mong muốn.”

Bạch Hoài An gặt đầu: “Anh ấy quá gầy rồi.”

Vừa nãy khi bị anh ta ôm chặt vào người, cô có thể cảm nhận được xương trên người anh ta nhô ra, hai má gầy gò, cả người đều toát ra hơi thở nặng nề.

“Nó ăn cơm không được ngon miệng, mà cứ ưu phiền mãi, khoảng thời gian này, vì lý do sức khỏe, nó đã xin nghỉ phép ở bệnh viện, ở nhà điều dưỡng. Tối hôm nay tôi đến phòng nó, muốn xem xem nó có ngủ đoàng hoàng hay không, kết quả người không thấy đâu xe cũng mất tích.”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, anh ta lại lạnh sống lưng cả người toát ra mồ hôi, may mắn là anh ta đã tìm thấy Lâm Bách Châu ở chỗ của Bạch Hoài An, không thì ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

14-3.png

“Từ nhỏ tính cách của Bách Châu đã nhạy cảm, cũng rất ngoan, bố mẹ bảo làm gì thì làm cái đấy, đây có lẽ là chuyện việc khác người nhất mà nó đã từng làm. Nhưng cô cũng đừng lo lắng quá, gần đây trạng thái của nó cũng tốt lên nhiều rồi, vừa rồi chắc cô cũng đã nói rõ ràng với nó rồi, chỉ cần điều dưỡng tốt, tất cả sẽ đều tốt hơn thôi.”

Lâm Bách Vĩ an ủi cô, cười nhẹ rồi lại nói: “Cô là một cô gái dịu dàng, cách từ chối người khác cũng rất nhẹ nhàng và dứt khoát, không để cho Bách Châu mơ mộng nữa, cũng không có làm làm tổn thương đến nó, vừa rồi tôi thấy tinh thần của nó đã ổn định hơn rồi. Hy vọng chúng tôi không có gây ra cho cô phiền phức gì.”

Bạch Hoài An nghe thấy câu này nhanh chóng lắc đầu: “Không đâu, Lâm Bách Châu từ trước đến giờ chưa từng gây cho tôi bất cứ phiền phức gì, ngược lại anh ấy còn giúp đỡ tôi rất nhiều, mắt của tôi là do anh ấy trị khỏi đó.”

Nói đến đây, Bạch Hoài An nhìn anh ta một cách khó xử: “Tôi không dám kích động anh ấy, số tiền điều trị tôi để hết trong chiếc thẻ này,…”

Lâm Bách Vĩ lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, cô cũng biết chỗ tiền này đối với chúng tôi cũng không là gì cả, hơn nữa Bách Châu chữa mắt cho cô, trước giờ cũng không nhắc đến tiền. Hơn nữa…”

Anh ta ngập ngừng rồi gật đầu nói: “Hoắc Tùng Quân đã đưa cho chúng tôi từ lâu rồi, nhưng Bách Châu không nhận, sau đó cậu ấy lại gọi cho tôi, còn cho chúng tôi không ít các hạng mục, vợ chồng hai người chính là một, món nợ với Bách Châu sớm đã trả hết rồi.”

Bạch Hoài An nhíu mày rồi cười nhẹ: “Vậy tôi không khách khí với anh nữa, gần đây tôi không thường xuất hiện trước mặt anh ấy, đợi đến khi tinh thần anh ấy ổn định lại, cảm thấy anh ấy buông bỏ được tôi, tôi sẽ đi gặp anh ấy.”

Lâm Bách Vĩ nhìn cô một cách ngưỡng mộ, cô gái này thật sự rất hiểu chuyện, anh ta còn đang do dự không biết nên nói chuyện này như thế nào.

Hai người lại nói thêm vài câu, Lâm Bách Vĩ lo lắng khi em trai mình ở một mình trong xe, vội vàng nói lời tạm biệt với Bạch Hoài An sau đó quay lưng rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, Bạch Hoài An thông qua cửa sổ ở hành làng mà nhìn thấy xe nhà họ Lâm đã rời đi, nghĩ lại chuyện vừa rồi mới xảy ra, cô đứng ngoài cửa sổ rất lâu, đang chuẩn bị đi vào nhà, đột nhiên có người ôm cô nhẹ nhàng từ phía sau lưng.

Bạch Hoài An sửng sốt, sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra khắp cơ thể, cho đến khi cô ngửi được mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay người trừng mắt lên nhìn anh nói: “Hoắc Tùng Quân, sao anh cứ xuất hiện như quỷ vậy, anh không biết dọa như vậy sẽ dọa chết người sao?”

Hoắc Tùng Quân dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô, im lặng một hồi, cũng không lộ ra nụ cười như trước nữa.

“Anh làm sao vậy?” Bạch Hoài An cảm thấy tinh thần của anh hôm nay có chút kỳ lạ, kéo ngón tay anh ra nhẹ nhàng nói.

Hoắc Tùng Quân đột ngột cúi đầu xuống, rồi đột nhiên hôn lấy cô, ngậm lấy đôi môi của cô, nhẹ nhàng hôn cô một lúc rồi mới buông ra.

Giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Thật ra lúc Lâm Bách Châu đến nhà em, anh cũng ở đó, anh ta nói gì với em, em nói gì với anh ta, cả Lâm Bách Vĩ nói gì với em, anh đều nghe thấy hết.”

Bạch Hoài An sửng sốt một lúc, cô có chút khó xử, im lặng một lúc không nói gì cả.

“Anh cứ tưởng cậu ta chỉ thích em một chút thôi, nhưng thật sự anh không ngờ đến cậu ta lại thích em nhiều như vậy.” Hoắc Tùng Quân nhíu mày, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài rồi thở dài.

Nhìn thấy Bạch Hoài An cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng kéo tay cô lại, rồi bế cô vào trong phòng.

“Hoắc Tùng Quân, từ khi nào mà anh phát hiện ra điều đó?”

Bạch Hoài An cau mày, cô vẫn luôn cho rằng Lâm Bách Châu đối với cô chỉ có mối quan hệ của một người bạn bình thường, cô không dám nghĩ đến chuyện khác. Hôm nay nghe thấy lời tỏ tình của anh ta, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.

24-1.png

Cô đột nhiên bật khóc, bờ vai khẽ run lên: “Em rất buồn, nhưng em không thể nào đồng ý với yêu cầu của anh ấy, em không muốn lừa dối anh ấy, em sợ nếu em mà lừa dối anh ấy, anh ấy sẽ không biết được chân tướng sự thật sẽ càng buồn hơn, càng bị tổn thương hơn… Em không biết nên làm thế nào cả, em chỉ nói những lời mà em muốn nói, nhưng thật sự em vẫn rất sợ, lúc em nói ra những lời đó, em còn không cả dám nhìn thẳng vào mắt của anh ấy nữa.”

Lời nói của Bạch Hoài An rất không lưu loát, vừa nói vừa nghẹn ngào.

Nhưng mà Hoắc Tùng Quân có thể hiểu được ý mà cô muốn nói, anh vòng tay qua ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô, nói từng lời một phía sau lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Em đã làm rất tốt rồi, ngoan, không sao đâu, Lâm Bách Châu sẽ khỏe lại thôi. Ngày mai anh sẽ bảo Châu Hữu Thiên giới thiệu cho cậu ta một bác sĩ tâm lý giỏi về phương diện này, chúng ta nhất định sẽ làm cho cậu ta khỏe lại, nhất định có thể.

Bạch Hoài An ở trong vòng tay của anh rồi bình tĩnh trở lại.

Hoắc Tùng Quân đã nói cho cô biết những chuyện trước kia của Lâm Bách Châu mà cô không biết.

“Sau khi biết tâm tư của Lâm Bách Châu, anh và Lâm Bách Vĩ cũng đã nói chuyện với nhau rồi, ngay từ khi bắt đầu cậu ta đã có thiện cảm với em rồi, có lẽ cũng xuất phát từ việc không thích anh.” Hoắc Tùng Quân nói ra những lời này có chút bất lực: “Ngay từ nhỏ, anh và Lâm Bách Châu đã không hợp nhau, bởi vì anh và anh của cậu ta luôn chơi với nhau, nên trong lòng thằng nhóc này có chút bực bội, ngay từ nhỏ cậu ta đã có thành kiến với anh rồi. Sau khi lớn, cậu ta ra nước ngoài học y, hai người bọn anh đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, lúc mà cậu ta trở thành bác sĩ điều trị cho em anh còn không biết.”

Hoắc Tùng Quân vừa nhắc đến chuyện này, Bạch Hoài An đột nhiên lại nhớ ra một vài chuyện.

Lúc mà Lâm Bách Châu mới bắt đầu trị bệnh cho cô, thái độ cũng rất bình thường, hình như là sau khi biết cô là vợ của Hoắc Tùng Quân nên thái độ mới thay đổi hoàn toàn.

Quảng cáo
Trước /481 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Copyright © 2022 - MTruyện.net